Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1861 - Chuong 1868: Dailao Ra Tay 2

Chuong 1868: DaiLao Ra Tay 2 Chuong 1868: DaiLao Ra Tay 2Chuong 1868: DaiLao Ra Tay 2

Bình thường Tô Tiểu Tiểu không hay cười, ngoại trừ nhịn không nổi.

"Ha ha ha ha ha...' Nàng ôm bụng cười lớn.

Ba đứa không biết nương đang cười gì nhưng nương cười nên bọn chúng cũng cười.

"Ha ha ha ha....

Ba nhóc con cười lăn lộn trên đất đến cả Vệ Hi Nguyệt cũng cười mấy tiếng.

Cuối cùng... Vệ mỹ nhân một mình gánh chịu tất cả.

Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho Vệ Tư.

Nàng bế theo cục bột nhỏ vào.

Vệ Tư vừa bộc phát tức giận thì nàng lập tức nhét cục bột nhỏ vào trong ngực ông ấy.

Vệ Tư: ”...

Vệ Tư bế Nhị Hổ cục bột nhỏ, ngoan ngoãn đưa tay ra cho Tô Tiểu Tiểu bắt mạch.

Vệ Thanh lo lắng không phải không có lý do, Vệ Tư vẫn luôn dùng thuốc để chiến đấu, nội thương chuyển biến cực kỳ xấu. Nếu cứ như thế, cho dù ông ấy không thành con rối thì cơ thể bị bộc phát tức giận cũng mất đi lý trí, hậu quả nghiêm trọng nhất là sau khi giết người tự giết lấy mình.

Cách gọi thường thấy trên giang hồ là tẩu hỏa nhập ma.

Trước mắt thì mấy đứa nhóc có thể trấn an được nội tâm bộc phát của ông ấy.

Nhưng chỉ là trấn an mà thôi, ông ấy vẫn luôn phải nhận phản phệ nội thương, hơn nữa còn thường xuyên bị phản ứng phòng bị khiến cho tình huống ông ấy trải qua cực thống khổ.

Trên mặt ông ấy vẫn bình tĩnh, giống như không có việc gì, cực kỳ kiên nhẫn và cưng chiêu với đứa nhỏ.

Là một nam nhân giỏi chịu đựng.

Tiếc là Xà Cốt Hoa chỉ có một đóa...

Tô Tiểu Tiểu nhớ tới phân bón hữu cơ trong hiệu thuốc.

Không biết có thể thúc đẩy nở ra đóa Xà Cốt Hoa thứ hai không?

Kệ đi, thử trước nói sau.

Nếu không thể thúc đẩy được thì không phải hoàng cung Nam Cương vẫn còn một đóa sao?

Tuy trộm đồ của hoàng cung khó nhưng chuyện khó như lên trời bọn họ còn làm ít sao?

Tô Tiểu Tiểu không phải người nhút nhát, không phải vì tỷ lệ không thành công cao mà không làm.

Chuyện trên đời này chưa bao giờ là có kết quả rôi mới đi cố gắng mà toàn là cố gắng rồi mới có được kết quả.

Dù thế nào thì cứ bón phân trước đã.

Tô Tiểu Tiểu về lại phòng của mình và Vệ Đình, vào hiệu thuốc, đổ liều thuốc lớn cho Xà Cốt Hoa.

Sắc trời muộn, ba đứa luyến tiếc Tô Tiểu Tiểu, một đám trong lòng nàng cọ qua cọ lại.

Vệ Đình hừ mũi nói: "Mấy đứa hai tuổi hay sao? Cả ngày cứ dính lấy nương ngươi!"

Đại Hổ nói: "Ca cũng hơn hai mươi rồi, cũng bám như thế, chúng con có nói cha đâu?”

Vệ Đình: "..."

Các ngươi cũng quá can đảm nhỉ?

Ta xử lý không được lớn chẳng lẽ còn không xử được đám nhóc các ngươi.

Hắn tách cục bột nhỏ ra khỏi lòng Tô Tiểu Tiểu.

Cục bột nhỏ ngoan ngoãn chạy đi

Vệ Đình đang đắc ý.

Giây sau, Vệ Tư tức giận ngập trời đi ra.

Vệ Đình: !II

Sau khi bị các ca ca nói chuyện xiêm áo xong, Vệ Tiểu Thất lại bị ba đứa con hộ thêm phen, có thể nói là thê thảm.

Đêm đến, Vệ Đình tiễn Tô Tiểu Tiểu về Trình gia.

Người đánh xe đều là tâm phúc, không nên hỏi sẽ không hỏi.

Canh giờ này đúng là lúc chợ đêm bắt đầu bán nên trên đường có hơi tắc.

Tô Tiểu Tiểu kéo mành ra cho thông khí.

Bỗng nhiên nàng nhướng mày.

Người quan tâm thật sự sẽ không bỏ qua thay đổi nào trên mặt, dù là cái nhíu mày mờ ám.

Vệ Đình hỏi: "Lam sao thế?"

Tô Tiểu Tiểu nhìn lại không thấy bóng dáng kia nữa.

Nàng lắc đầu: "Có thể là ta nhìn lầm rồi."

Công chúa Huệ An ở kinh thành xa xôi sao có thể ở Nam Cương được? Còn mặc dáng vẻ của thiếu niên thành Nam Cương nữa?

Nàng chắc chắn Tô Huyên sẽ chăm sóc nàng ta ổn thỏa, dù nàng ta có tới Nam Cương tìm nàng thì Tô Huyên cũng sẽ không để nàng đi ra nguy hiểm thế.
Bình Luận (0)
Comment