Chương 1872: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 3
Chương 1872: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 3Chương 1872: Tiểu Tiểu Bắt Được Tứ Ca 3
Có phải cùng một người với người cứu nàng ở phía Bắc núi Thánh không?
Nếu phải thì rốt cuộc hắn ta là ai?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Người biết võ công ta chỉ gặp qua sát thủ và Mị Cơ, còn có mấy giáp vệ Tây Tấn. Người hôm nay rất lợi hại, nào tìm hắn ta bàn luận chút."
Vệ Đình: "Ta thấy nàng vẫn là không cần đâu."
Ta sợ con gái ta khó giữ được.
Vệ Đình cũng tràn ngập tò mò với người nọ.
Lần sau gặp lại, hắn nhất định phải vạch trân mặt nạ của hắn ta, xem rốt cuộc là dạng gì.
Chợ đêm Nam Cương phồn hoa, người đi lại không dứt.
Một chiếc xe ngựa yên lặng dừng trong một cái ngõ không thu hút.
Trên xe, một thiếu niên cực kỳ xinh đẹp đang ăn bánh gạo cuối cùng, đẩy màn xe ra, nhìn xung quanh nói: "Sao còn chưa về? Không phải nói ta ăn xong bánh gạo sẽ về tới sao?"
Thiếu niên không chờ kịp nhảy xuống xe ngựa, đi vào ngã tư đông đúc.
"Người đâu?"
"Người đâu?”
Thiếu niên nhìn xung quanh.
Tuy thiếu niên mặc đồ của nam nhưng nếu là tay chơi lão làng thì liếc mắt có thể thấy là nữ phẫn nam trang.
Mấy trai tráng đi về phía thiếu niên.
Nam nhân cầm đầu trêu chọc: "Vị tiểu công tử này đi đâu vậy? Ca ca đưa ngươi đi."
Loại chuyện này bọn họ đã làm rất nhiều, bắt cô nương lăng nhục nhưng vì danh tiết, cô nương đó cũng không dám lộ ra.
Thiếu niên chán ghét nói: "Các ngươi tránh ral
Nam nhân vươn tay heo về phía thiếu niên: "Ôi, tuổi không lớn nhưng tính tính không nhỏ. Ca ca ta thích tính tình cây ớt nhỏ của ngươi, đêm nay phục vụ mấy ca ca thoải mái, sau ca ca... ách...'
Mới nói được một nửa, cả người hắn ta cứng đờ. Tay hắn ta bị đôi tay lạnh như ngọc nắm lấy.
Hắn ta quay đầu muốn khiến đối phương cút đi nhưng một nửa tiếng cũng không phát ra được.
Nam nhân mặc đồ trắng, sáng như trăng. "Cút ngay!"
Hắn ta nói.
Thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không lạnh nhưng khiến cho mấy tên nam nhân to lớn không thể nhúc nhích được.
Hắn ta buông lỏng cổ tay đối phương, ghét bỏ lấy khăn lau tay, mang thiếu niên lên xe ngựa.
Mãi tới khi xe ngựa ra khỏi ngõ nhỏ, người câm đầu bị hắn ta nắm tay mới tỉnh lại, muốn mắng hai tiếng thì trên người vang lên tiếng xương vỡ vụn.
Nhưng trong lúc hắn ta mềm nhữn nằm úp mặt xuống mặt đất.
Xương trên người không chỗ nào lành lặn.
Sau khi quay lại viện, thiến niên đổi sang quần áo mình vẫn hay mặc, là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Hai người ngồi cùng bàn ăn.
Người con gái nói: 'Không phải ngươi nói nha hoàn nhỏ ở vương đô Nam Cương sao? Chúng ta đã tới vài ngày sau không thấy bóng dáng tiểu nha hoà, rốt cuộc nàng có ở nhà hay không?”
Nam nhân cười nhẹ nói: "Ngày mai ta lại đi tìm xem.”
Người con gái dặn: "Ngươi nhất định phải tìm cẩn thận!"
Ăn xong, đi dạo ngoài sân rồi người con gái quay về phòng ngủ.
Nam Cương nhiều rắn.
Người con gái ngủ thẳng tới nửa đêm, hơi khát nước nên tính gọi nha hoàn lấy nước tới nhưng vừa mở mắt đã thấy một con rắn nhỏ.
Nàng ta sợ tới mức mặt biến sắc.
Giây chưa kịp đi, đôi chân trần tĩnh xảo mở cửa phòng bên cạnh ra.
"Có rắn!"
Nàng ta trèo lên giường hắn ta, nấp sau lưng hắn ta, cả người run rẩy.
Nam nhân đứng dậy, đi sang bên ném xà ra ngoài.
Có lẽ nàng ta cũng không dám quay về phòng kia nữa.
"Để ta qua."
"Ngươi đừng đi.'
Nàng ta dùng hai ngón tay, mềm yếu nắm lấy ống tay áo của hắn ta.
Nàng ta thật sự sợ hãi, sợ muốn chết.
Hắn ta nằm xuống bên cạnh nàng ta, ánh mắt bình tĩnh nói: "Ngủ đi."
Lòng nàng còn hoảng: "Vậy ngươi không được đi." Hắn ta bình tĩnh nói: "Không." Không biết là do mệt mỏi hay tìm được tia bình yên ở hắn ta mà không bao lâu nàng ta đã ngủ say.