Chương 1891: Tứ Ca Ra Tay 2
Chương 1891: Tứ Ca Ra Tay 2Chương 1891: Tứ Ca Ra Tay 2
Muốn ngăn cản kế hoạch phục quốc của vua Nam Cương, thì nàng phải nắm chắc thế lực của Doãn gia và Trình gia trong tay.
Tô Tiểu Tiểu nói cáo từ với Doãn Tiểu Điệp, lên xe ngựa trở về Trình gia.
Ngũ Hỗ lười biếng nằm trên đùi của nàng.
Cho chim thánh mười mấy miếng thức ăn chim, đã bị nó đào rỗng rồi.
Tô Tiểu Tiểu mở nụ cười nhìn nó: "Thức ăn chim của ngươi đâu? Lại ra ngoài tìm đồ ăn khác?"
Trong lòng Ngũ Hổ có nỗi khổ, nhưng Ngũ Hổ không nói. ...
Ngôi nhà ở ngõ Trường Lưu.
Ba đứa con trai bị Vệ Tư đánh mấy trận, sau khi bị đánh mức nghi ngờ cuộc sống mới quyết định phản kích.
Những nhạc cụ bọn họ cất giấu đều được mang ra.
Chiêng đồng nhỏ, kèn xô-na, đàn nhị hồ, trống cơm, đàn cổ cầm nhỏ...
Quỷ Phố đặt chiếc chiêng đồng vào tay Đại Hổ, Vệ Lục Lang cột trống cơm lên bụng nhỏ của Nhị Hổ.
Tiểu Hổ thì trang bị nhiều hơn một chút, trong tay cầm kèn xô-na còn trên lưng thì đeo đàn nhị hồ.
Ba đứa nhỏ hơi bối rối.
Quỷ Phố kéo rèm cửa ra, đẩy ba hạt đậu nhỏ vào bên trong.
Tam đứa nhỏ ném giày trèo lên giường, bắt đầu nhảy vũ điệu nấm mộ đã thất truyền từ lâu.
Vệ Tư bị làm ồn đến muốn nổ cả dau:
Ba đứa nhỏ lần đầu tiên biểu diễn cho Vệ Tư xem nên rất hưng phấn.
Đại Hổ bang bang bang!
Nhị Hổ đùng đùng đùng!
Kèn xô-na và đàn nhị hồ của Tiểu Hổ trực tiếp khiến người ta thăng thiên, vũ hóa thành tiên!
Không ai có thể sống sót dưới nhạc cụ của ba đứa nhỏ...
Vệ Tư thành công bị ồn đến ngất xiu.
Khi đêm tối mọi thứ yên tĩnh.
Tất cả mọi người trong viện đều nghỉ ngơi.
Vệ Tư bị ba cục bột nhỏ tiêu hao hết sức lực, cuối cùng nội tâm cũng không cần chịu đựng sự tra tấn, ngủ còn sâu hơn so với lúc đốt hương an thần. Trong đêm tối trăng lên cao, gió thổi mạnh.
Một bóng người màu trắng đẩy cửa bước, cầm kiếm đi đến trước giường của Vệ Tư.
Hắn ta khẽ kéo rèm ra thấy Vệ Tư đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt kiếm lên cổ Vệ Tư.
Đột nhiên thấy một bàn chân trần nhỏ nhắn từ trong chăn tho ra.
Ngay khi hắn ta muốn rút kiếm ra đâm xuống, thì đột nhiên thu hồi kiếm lại.
Tiểu Hổ còn không biết, suýt chút nữa thì bàn chân nhỏ của mình đã dọn nhà rồi.
Cậu bé xoay người, trong mơ còn bẩm lẩm:
"Chân giò lớn... Thịt viên...'
Bàn tay đang cam kiếm của hắn ta cũng run lên.
Tiểu Hổ lăn xuống đất.
Bằng đôi mắt và bàn tay nhanh nhẹn hắn ta nhanh chóng bắt được Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ mơ hồ mở mắt: "Ngươi là ai... Sao lại sờ ta?"
Quỷ Phố nghe thấy động tĩnh bên này, hắn ta cảnh giác bước xuống giường, nắm chặt kiếm đi về phía phòng của Vệ Tư.
Nam nhân mặt đồ trắng thả Tiểu Hổ vào chăn, rồi phá cửa sổ rời đi.
Quỷ Phố đi đến trước giường, thấy Tiểu Hổ vẫn ngủ say, không thấy có chuyện gì xảy ra, ngược lại thấy trên cổ của Vệ Tư có vết xước, có một vệt máu chảy xuống.
"Đại cal"
Vệ Đình và Vệ Lục Lang cũng đến.
Sát thủ trong viện hỏi: "Ta đuổi theo hay các người đuổi theo?"
Không thể đều đi hết, đều phòng có kế điệu hổ ly sơn.
"Người đó muốn đến giết cha, ta đuổi theo, các người ở lại!"
Quỷ Phố nói xong, vội thi triển khinh công đuổi theo nam nhân mặc đồ trắng.
Vệ Lục Lang dùng khăn lau vết máu trên cổ Vệ Tư, ánh mắt nghi ngờ nói: "Chúng ta đã cẩn thận đến như vậy, rõ ràng không hề bị người khác theo dõi, tại sao vẫn có người tìm đến cửa?"
Vệ Đình cũng nghĩ không thông.
Ngay cả Lãnh Tử Lăng cũng không thể theo dõi đến đây, người vừa rồi sao lại biết được phụ thân đang trốn ở đâu?
Còn chính xác tìm được phòng của phụ thân như vậy.