Chương 1959: Gai Bay Thánh Nữ Và Vua Nam Cương. 2
Chương 1959: Gai Bay Thánh Nữ Và Vua Nam Cương. 2Chương 1959: Gai Bay Thánh Nữ Và Vua Nam Cương. 2
Võ công của Thánh Nữ không thua kém những cao thủ trong điện Thánh Nữ, có thể làm nàng ta bị thương toàn vương cũng không được mấy người.
Cơ lão thái gia có chút không nỡ giết hắn ta.
Cơ trưởng lão nhìn vào ánh mắt của ông ta liền có thể đoán được ông ta đang có chủ ý gì.
Nàng ta cười trào phúng: “Thúc thúc sớm bỏ cái ý nghĩ đấy đi, hắn ta sẽ không để Cơ gia lợi dụng con rối của Thánh Nữ chỉ có Thánh Nữ mới có thể điều khiển, vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng tal"
Ở bên này ba tiêu tử cuối cùng cũng đến bên mẹ, hưng phấn đến nửa đêm mới ngủ.
Trình Tang cũng không kém cạnh.
Không có gì bất ngờ, một già ba trẻ ngày hôm sau đều dậy muộn.
Mi Cơ đang nhai khoai tây nướng.
Tô Tiểu Tiểu ngồi trước bàn trang điểm ngụy trang.
"Ngoại tổ mẫu có phải đã nhìn thấy mặt của ta rồi phải không?" Tô Tiểu Tiểu đột nhiên hỏi.
Hôm qua lúc Trình Tang tìm nàng, nàng đã ngủ rồi, chính là chưa có ngụy trang.
Mi Cơ nhớ lại: "Chắc không có đâu, sự chú ý của bà ấy đều đặt ở ba tiểu tử kia rồi, cũng chẳng thèm nhìn đến ngươi, ngươi thất sủng rồi."
Tô Tiểu Tieu:
Nói ra mới thấy, sự xuất hiện của ba tiểu tử dường như đã làm cho bệnh tình của Trình Tang ổn định không ít.
Tối qua Trình Tang nhìn bọn Đại Hổ lộn nhào trên giường, đột nhiên nói một câu: "Vi Vi ở trong bụng cũng thích lộn nhào như vậy."
Đây là lần đầu tiên Trình Tang mỉm cười nhớ lại lúc mang thai.
Theo như Toàn Thúc nói, bởi vì cái chết của con đối với bà là cú sốc rất lớn, mỗi lúc bà nhớ đến lúc mình mang thai thì sẽ phát bệnh.
Chuyển biến của Trình Tang bằng mắt thường có thể nhìn thấy được, có lẽ sẽ không lâu nữa, Trình Tang có thể khỏi bệnh.
Tô Tiểu Tiểu đi đun thuốc cho Trình Tang, thuận tiện làm chút đồ ăn nhẹ.
Ba tiểu tử tỉnh rồi, đầu tiên là đi đến phòng bếp tìm mẹ.
Dán chặt lên người mẹ, hài lòng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Mi Cơ đưa bọn trẻ đến tiểu hoa viên chơi.
Trình Thanh Tuyết đã tự giam mình trong phòng ba ngày rồi. Để làm con gái vui, Trình Liên Hoa đã bỏ rất nhiều tiên để mua một chiếc váy thêu chỉ vàng từ cửa tiệm thêu tốt nhất Nam Cương.
Váy phủ lên người, cả người đẹp đến mức tỏa sáng, giống như tiên nữ.
Ai mà có được bộ y phục như vậy đều muốn ra ngoài khoe khoang.
Trình Thanh Tuyết cũng không ngoại lệ.
Trình Liên giúp nàng ta hẹn mấy người bạn, chút nữa sẽ đi ra ngoại ô chơi.
Trình Thanh Tuyết vui vẻ đi ra khỏi viện.
Vốn dĩ có thể trực tiếp ngồi xe ngựa.
Nhưng nàng ta muốn thể hiện trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Không ngờ vừa tới cửa viện của Trình Tang, thì một cục bùn đã ập vào người nàng ta, không nghiêng không lệch đập vào gấu váy.
Nàng ta sững người, gầm lên: "Cau nô tài nào không cần mạng như vậy?"
Ba tiêu tử đang chơi trong bùn ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Là Tiểu Hổ không cẩn thận trượt tay, Đại Hổ vốn dĩ định dẫn em trai đến xin lỗi.
Nhưng Trình Thanh Tuyết đột nhiên mắng đệ đệ là cẩu nô tài.
Tiểu Hổ nghe không hiểu.
Nhưng Đại Hổ lại hiểu rõ những chữ này chẳng phải lời tốt đẹp gì.
Tô Tiểu Tiểu từ trong bếp đi ra, không mặn không nhạt nhìn Trình Thanh Tuyết: "Thích sủa như thế à, ngươi là chó sao?!
"Ngươi..." Trình Thanh Tuyết vốn dĩ muốn tới trước mặt nàng để khoe khoang, không ngờ còn chưa thể hiện được lại bị bùn đáp trúng.
Ngay cả bản thân nàng ta bây giờ cũng cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nàng ta nhìn thấy ở trong viện có ba hài tử, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Những đứa trẻ hoang này từ đâu đến? Trong phủ không được phép nuôi hài tử không biết à?"