Chương 1967: Sức Mạnh Của Vệ Tư. 2
Chương 1967: Sức Mạnh Của Vệ Tư. 2Chương 1967: Sức Mạnh Của Vệ Tư. 2
Nỗi đau tột cùng đó không phải là điều mà người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Một hầu môn công tử xuất thân quý tộc, chưa từng trải qua đau khổ và giày vò, thì không thể tôi luyện ra được tâm tính vững chắc kiên trì vậy được. ...
Vệ Đình và Tô Ly sau khi đưa Tô Tiểu Tiểu về Trình gia thì đi đến một cửa hàng trên phố Tây để mua bánh gạo vê cho Vệ Hi Nguyệt và Vệ Tư.
Vệ Tư không kén ăn, nhưng đối với loại bánh như bánh gạo chỉ có thể ăn nhiều nhất hai miếng.
Lúc này trong trạch viện ở ngõ Trường Lưu, Vệ Tư đã ngủ say.
Ông ấy dành phần lớn thời gian trong ngày để ngủ.
Thà ngủ còn hơn lúc tỉnh bị các loại thuốc hành hạ, cho nên người nhà thườn sẽ không quấy ray ông.
Nhưng ngay tại lúc Vệ Tư ngủ đến mơ mơ hồ hồ, cách đó không xa vang lên một tiếng sáo du dương.
Vệ Tư đột nhiên ngồi bật dậy, sửng sốt một lát, ánh mắt đờ đẫn xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Vệ Lục Lang đang ở trong sân sửa bình nước cho Vệ Hi Nguyệt.
Cô bé mỗi ngày đều tưới nước cho cha và bụi hoa, một ngày ba lần, bình nước cũng tưới đến hỏng rồi.
Vệ Lục Lang nghe thấy động tĩnh, quay đầu kinh ngạc nói: "Cha, cha tỉnh rồi a? Bụng có đói không? Phòng bếp vẫn còn đồ ăn, để con đi lấy cho cha—"
Lời còn chưa dứt, Vệ Tư đột nhiên nhảy lên mái nhà, dùng khinh công rồi biến mất.
"Chat"
Vệ Lục Lang vội vàng bỏ bình nước trong tay xuống đuổi theo.
Nhưng khinh công của cha hắn làm sao hắn có thể đuổi kịp được?
Trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng của cha hắn!...
Vệ Tư theo tiếng sáo du dương đi tới một con phố cổ vắng vẻ.
Màn đêm dày đặc, mái hiên che khuất ánh trăng trên bầu trời.
Nữ tử thổi sáo nhìn bóng người trên mặt đất, thì ngừng thôi, xoay người nhìn hướng Vệ Tư: "Ông cuối cùng cũng xuất hiện, ta đã tìm kiếm mấy chỗ rồi."
Ánh mắt Vệ Tư đờ đẫn, không nói chuyện.
Thánh Nữ đến trước mặt ông, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, đi một vòng quanh người ông. Lại nắm lấy cổ tay ông bắt mạch.
Sau đó đầu lông mày cau chặt: "Chuyện gì thế này? Nội thương sao lại nặng hơn? Chước khí trong người ông từ đâu mà tới? Có người hại ông à?”
Người đầu tiên Thánh Nữ nghĩ đến là Ngọc Diện La Sát.
Nhưng rất nhanh, nàng ta lại lắc đầu.
Công pháp của Ngọc Diện La Sát không có chước khí, trái lại, là một luông hàn kiếm khí.
Vết thương cũ cộng thêm vết thương mới, lại nhiều ngày không uống thuốc, vẫn luôn chịu những cơn phản ứng cắn lại khi ngừng thuốc, vậy mà vẫn chưa phát điên.
Vệ Tư quả thật rất mạnh, vượt xa dự liệu của nàng ta.
Thánh Nữ đưa ông lên xe ngựa.
Tất cả những con rối của điện Thánh Nữ đều phải tịnh thân, Vệ Tư là một ngoại lệ.
Thánh Nữ có mục đích với tư lợi riêng của mình.
Trong xe không có đèn, nhưng nóc xe được khảm những viên minh châu to, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, giống như một tầng sa mỏng che phủ khuôn mặt của hai người.
Thánh Nữ đặt cây sáo trong tay xuống.
Vua Nam Cương đã hạ lệnh cho nàng ta nhanh chóng đem Vệ Tư vào cung, để ông ta tận mắt giám sát.
Trước khi đưa người đi, nàng ta còn một chuyện phải làm.
Nàng ta đẩy Vệ Tư người đang giống như tượng đá, đẩy lên chiếc ghế dài mềm mại trong xe, dùng đôi tay bạch ngọc che lên y phục của mình.
Vệ Đình và Tô Ly về đến nhà thì trời đã rất muộn.
Hai người vừa bước vào sân, theo bản năng cảm thấy không khí có gì đó không đúng.
Lý Uyển đang dỗ dành Vệ Hi Nguyệt, dường như muốn đưa con bé vào trong phòng.
Vệ Thanh đi ra, ngồi trên xe lăn ở trong sân, Quỷ Phố, Vệ Lục Lang và sát thủ cũng ở đó.
Mặt mọi người đều ngưng trọng.