Chương 1982: Kiếm Một Trận Lớn 1
Chương 1982: Kiếm Một Trận Lớn 1Chương 1982: Kiếm Một Trận Lớn 1
Tô Tiểu Tiểu xoa bàn tay nhỏ nhắn của mình nói: "Đánh trước hai trận đi, đừng để người khác nhìn ra được manh mối."
Vệ Đình mặt không biểu tình nhìn nàng: nàng đây là muốn chơi hử?
Những lông chim này đều có giới hạn về kích thước, chim to thì không được vào.
Ngũ Hổ vẻ ngoài nhỏ nhắn, hoàn toàn không bị giới hạn.
"Chim nhỏ như vậy, xác định chưa?" Người ở chợ chim hỏi.
Tô Tiểu Tiểu cười: "Chắc chắn."
"Ngươi muốn đặt cược bao nhiêu?" Người này hỏi.
"Một trăm lượng." Tô Tiểu Tiểu đáp.
Người làm: ”...'
Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói với Ngũ Hổ: "Thắng một trận một hạt thức ăn."
Lông của Ngũ Hổ xù lên.
Mới có một hạt?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ở đây rất nhiều chim, ngươi có thể thắng rất nhiều trận, hai mươi trận thì sẽ là hai mươi hạt, có đúng không?”
Cảm thấy cũng đúng, cũng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Ngũ Hổ bối rối bay vào trong lồng.
Với địa vị của Cẩn công công sẽ không tham gia hình thức hỗn chiến, nên Tô Tiểu Tiểu chọn hình thức đấu đơn.
Trận thứ nhất, Ngũ Hổ đối đầu với một con sáo thành niên.
Người ta nói con sáo này đã thắng ba trận rồi, là một con chim tinh nhuệ mới không hơn không kém.
Ngũ Hổ còn nhỏ, hình thể tạm thời không to được như nó.
Người xem đều ồn ào đặt vào con sáo.
Cuộc thi bắt đầu.
Con sáo đã được huấn luyện, sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, nó vỗ cánh, mổ về phía Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ động cũng không động.
Mắt thấy con sáo kia chuẩn bị mổ nó, nó bất ngờ nhảy lên dùng cánh đập con sáo rơi xuống.
Mọi người đang xem đều hít một ngụm khí lạnh! Bọn họ không hoa mắt chứ?
Con chim này thực sự biết giáng đòn!
Sau khi bay lên dùng cánh tát năm con liên tiếp, Cẩn công công cuối cùng cũng đến chợ chim.
Ông ta ăn mặc giản dị, mang theo một lồng chim phủ vải đen.
Thoạt nhìn trông ông ta giống như một người nuoi chim nhàn rỗi.
Chỉ có ngoại hình và khí chất là có chút nổi bật.
Có người tò mò nhìn sang, nhưng ông ta không quan tâm chút nào, thật sự nửa điểm kiểu cách cũng không có.
"Người đó." Tô Tiểu Tiểu nháy mắt với Vệ Đình và Vệ Lục Lang.
Vệ Đình nhìn Cẩn công công, không có nói chuyện.
Nhưng Vệ Lục Lang thì kinh ngạc mở miệng: "Nam nhân này... thực sự là thái giám sao?"
Sao lại có thái giám có dung mạo xuất sắc như vậy: "Ông ta bao nhiêu tuổi rồi?" Vệ Lục Lang hỏi.
"Ba mươi?" Tô Tiểu Tiểu đoán.
Trên gương mặt không có nếp nhăn do thời gian khắc ghi nhưng lại có một vẻ ẩn ẩn của thời gian lưu lại.
Là một người có chuyện riêng, Tô Tiểu Tiểu nghĩ.
Hắn ta có vẻ là khách hàng thường xuyên ở đây, Tô Tiểu Tiểu nghe thấy người làm chào đón hắn nồng nhiệt, gọi hắn là Cẩn gia.
Biểu hiện của Ngũ Hổ quá mức xuất chúng, các nhân viên đều chỉ đây là tân kim cang tiểu anh vũ.
Lúc này, Ngũ Hổ đã tát con chim thứ sáu.
Những con chim khác đều đang mổ đến mổ đi chỉ có Ngũ Hổ vẫn luôn dùng phương thức bạt tai, làm người ta không chú ý đến cũng khó.
Ngày càng có nhiều người nuôi chim đến theo dõi, lồng chim gần như nước không lọt qua được.
"Cẩn gia hôm nay muốn chọi chim ạ?" Người làm cười hỏi.
Cẩn công công cười cười: 'Hôm nay không, ta mang nó đến đây đi dạo mua chút thức ăn thôi.
Người làm tiếc nuối nói: "Thật là đáng tiếc, nếu hắc nha của Cẩn gia xuất mã thì làm gì đến phiên tiêu anh vũ kia nữa chứ?"
Cẩn công công liếc nhìn lồng chim: "Ta thấy con anh vũ kia nhìn rất thú vị, là chim mới đến đây à?" Chương 1362. NIem Niọt ¡rạn Lơn ¡
Người làm nói: "Là hôm nay mới tới, đã thắng liên tiếp mấy trận rồi. Trận lân trước hung hãn như vậy vẫn là hắc nha của Cẩn gia."
Cẩn công công rõ ràng rất vui.
Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy hết.