Chương 198: Đỡ Đẻ 3
Chương 198: Đỡ Đẻ 3Chương 198: Đỡ Đẻ 3
Tiền thị bên cạnh nhìn đến sửng sốt, chính bà ấy từng sinh hài tử, cũng thấy nữ nhi tức sinh, cho dù bà ấy không hiểu kiến thức trong đó lắm, thật sự có vài thứ vẫn hiểu.
Hình như bà đỡ cũng đỡ đẻ cho nữ nhân như vậy.
Tô Bàn Nha là thật sự biết!
Một thời gian không làm yêu, Tô Bàn Nha là trộm đi học làm bà đỡ sao?
Ngoài phòng, phụ tử lão Lý gấp đến độ như là kiến bò trên chảo nóng, ở nhà chính liên tiếp đi loanh quanh.
"Nương, Xuân Tú sinh chưa?" Lý Tiểu Dũng hỏi.
Tiền thị nói: "Đừng nói nhao nhao! Đi sang bên đi! Con cho là làm van thắn sao! Nói sinh là sinhl"
Lý Tiểu Dũng hậm hực ngậm miệng lại.
Lí chính nhìn như không nói một lời, ngồi ổn định như chung, trên thực tế trong lòng cũng bất ổn.
Nhà chính chỉ còn duy nhất Vệ Đình là bình tĩnh.
Là Vệ tiểu lang quân thờ ơ sao? Không đúng, thật sự không quan tâm cũng sẽ không theo Đại Nha đến đây.
Vệ tiểu lang quân không hoảng hốt chút nào, nhất định là có tin tưởng với y thuật của Đại Nha.
Nếu như thế, ông ấy cũng nên tin Đại Nha nhiều mới đúng.
Lí chính suy nghĩ nhiều, Vệ Đình chỉ là cảm thấy mình suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, lại không thể giúp bên trong cái gì, không bằng an tĩnh mà chờ tin tức, ít nhất không đi làm trở ngại chứ không giúp gì.
Tiểu Triệu thị sinh tới giai đoạn cuối cùng.
Nàng ấy nắm chặt lấy tay Tô Tiểu Tiểu, dùng hết một tia sức lực cuối cùng của một mẫu thân.
Sự thật chứng minh, lúc đầu tiểu Triệu thị thật sự là dọa chính mình, sau khi Tô Tiểu Tiểu đỡ đẻ cho nàng ấy, quá trình của nó phi thường thuận lợi.
Với một tiếng khóc nỉ non lảnh lót, lòng của mọi người rơi xuống đất.
"Là tiểu tử to béo." Tô Tiểu Tiểu bọc tốt hài tử, ôm đến trong lòng tiểu Triệu thị: 'Ngươi thật dũng cảm."
Vành mắt Tiểu Triệu thị đỏ hồng.
Nữ nhân sinh hài tử thiên kinh địa nghĩa, trước nay không ai khen nàng như vậy, nhiều nhất là ngươi cũng thật biết sinh, Tô Bàn Nha khen nàng ấy cảm giác là không giống nhau.
Nàng ấy giống như... Thật sự làm một chuyện rất ghê gớm!
Lý lão đầu ở ngoài cửa sốt ruột chờ đợi: 'Lão bà tử, bà mau ôm ra đây cho ta nhìn một chút! Xuân Tú không sao chu
"Ta không sao." Chút giọng nhỏ này của Tiểu Triệu thị, bên ngoài không nghe thấy được.
"Xuân Tú!" Lý Tiểu Dũng gọi nàng.
Tiểu Triệu thị muốn đáp lại, nhưng thật sự không còn sức lực nữa.
"Xuân Tú à, mệt muốn chết rồi nhỉ, ta đi nấu chút đồ ăn cho ngươi!" Tiền thị thấy nhi tử như thế, thực sự mà nói cũng có chút đau lòng: "Ta ôm hài tử ra ngoài trước, ngươi cứ nghỉ ngơi thêm đi."
"Đa tạ nương." Tiểu Triệu thị yếu ớt nói.
Tiên thị ôm đứa trẻ vừa mới được sinh ra: "Người làm bà bà như ta nên đa tạ ngươi, lại sinh thêm con trai cho gia đình rồi! Được rồi, đừng nói chuyện nữa, ngươi ngủ chút đi."
Tiểu Triệu Thị gật nhẹ đầu.
Một canh giờ tiếp theo vô cùng quan trọng, phải quan sát nhịp tim và huyết áp của sản phụ, với cả tình trạng băng huyết sau khi sinh.
Đây lại là lần sinh thứ tư.
Tô Tiểu Tiểu ở lại trong phòng.
Thấy Tô Tiểu Tiểu chưa đi, lần này Tiên thị không lên tiếng nữa, bà ta ôm hài tử đến cửa phòng, vừa muốn vén rèm thì lại quay đầu lại.
"Béo Nha, đa tạ ngươi rồi."
Hôm nay nếu như không phải Tô Béo Nha, cho dù như thế nào thì lần sinh đẻ này Xuân Tú cũng không thể sinh ra được.
Nói Xuân Tú bị dọa sợ rồi cũng được, nói cả nhà bọn họ deu hoang mang hết cũng thôi, nói chung là sau khi Tô Béo Nha tới, tình hình của Xuân Tú mới xuất hiện chuyển biến tốt.
Bà ta sẽ không bởi vì lời Tô Béo Nha nói bản thân Tiểu Triệu thị cũng có thể đẻ thường, mà cho rằng công lao không phải của Tô Béo Nha.
Chuyện lần này, bà ta ghi nhớ trong lòng rồi.