Chương 2007: Không Phục Thì Đánh 2
Chương 2007: Không Phục Thì Đánh 2Chương 2007: Không Phục Thì Đánh 2
Hộ vệ nói: "Biết đâu ngươi ăn trộm?"
Đây là quyết tâm không cho Tô Tiểu Tiểu vào.
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nhìn hắn: "Ta hỏi lần cuối, mở cửa không?”
Hộ vệ lạnh lùng nói: "Không mởi"
Mi Cơ hừ một tiếng: "Không biết tốt xấu, vậy đừng trách bà đây không khách khít"
Nàng ta nói xong, thi triển khinh công nhảy lên, quạt xếp mở ra trong không trung với một tiếng bép.
Vô số ám khí bắn về phía hộ vệ ở vọng gác phía đông.
Gã hộ vệ tức thì bị trúng đạn, từ vọng gác cao ngã xuống.
Hộ vệ trong vọng gác kia thấy tình hình không ổn, lập tức hét lớn: "Có người xông vào mỏ!"
Vừa dứt lời, ám khí của Mi Cơ bắn tới, gã ta ôm cổ ngã xuống.
Vệ Tư không thích nói chuyện.
Ông ấy trực tiếp bước tới, một cước đá văng cánh cổng gỗ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cổng gỗ khổng lồ đập mạnh xuống đất, ngay cả mặt đất cũng rung chuyển ba lần.
Lúc này Trình Liên và Tạ Vân Hạc đang leo núi đến nửa đường cũng nghe thấy tiếng nổ lớn này, những chú chim trong rừng bị dọa bay tán loạn.
"Có chuyện gì vậy?" Tạ Vân Hạc cau mày.
Trình Liên ngẩng đầu nhìn: "Hình như... là hướng lối vào, không phải bọn họ đánh nhau với người trong mỏ chứ?"
Biểu cảm vô tội, giọng điệu hả he.
Không đánh nhau mới lạ.
Lục chủ sự mà bọn họ đắc tội đêm qua là con rể của Tiết đại chủ sự.
Nhà họ Tiết nổi tiếng là bênh vực người nhà.
Không có nàng và Tạ Vân Hạc ở đó, cho dù Trình Tang đích thân đến, Tiết đại chủ sự cũng sẽ không nể mặt.
Tạ Vân Hạc nghe vậy càng nhíu chặt mày.
Ông ta bước nhanh hơn.
Trình Liên kéo ông ta lại: "Phu quân, sao chàng đột nhiên đi nhanh thế?"
Tạ Vân Hạc nghiêm mặt nói: "Ta không muốn phu nhân xảy ra chuyện, tốt nhất nàng cũng nhanh lên một chút." Trình Liên am ức nói: "Nhưng ta đi không nổi nữa rồi."
Tạ Vân Hạc lạnh lùng nói: "Ta đã bảo nàng đừng đi theo rồi."
Trình Liên bị nghẹn họng.
Nàng ta nắm chặt ngón tay nói: "Chàng tưởng bây giờ chàng đến, nàng ấy sẽ cảm kích sao? Qua bao nhiêu ngày như vậy, nàng ấy có nhìn chàng bằng con mắt bình thường không? Ngày nào chàng cũng đi tìm nàng ấy, nàng ấy có gặp chàng không?”
Tạ Vân Hạc khựng lại, nói: "Là ta có lỗi với nàng ấy trước, nàng ấy giận ta là đúng."
“Giận chàng?”
Trình Liên tức cười.
"Chàng nghĩ rằng tất cả những gì nàng ấy làm với chàng và ta đều là biểu hiện của sự ghen tuông sao? Phu quân, chàng không hiểu phụ nữ rồi! Trong lòng tỷ tỷ... đã sớm không có chàng rồi!"
Ngam miệng!"
Tạ Vân Hạc quát lớn ngăn nàng ta lại.
Nếu như sự ấm ức vừa rồi là giả vờ, thì lúc này nàng ta thực sự đau như cắt.
Nàng ta cười khổ: "Làm thế nào chàng mới hiểu được, chỉ có ta mới thật lòng với chàng?”
Tạ Vân Hạc nghiêm túc nói: "Ta không muốn nghe những lời này nữa, nàng ấy dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng, nàng không nên xúc phạm nàng ấy như vậy."
Âm!
Một tiếng nổ lớn nữa vang lên.
Trình Liên nhìn Tạ Vân Hạc không ngoảnh đầu lại, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Người của Tiết Bình đã sớm ra tay, chàng chạy tới thì có ích gì?
E rằng Trình Tang và nha đầu kia đã sớm bị sỉ nhục rồi.
Vệ Tư liên phá hai cửa.
Hơn mười cung thủ xông ra.
Đồng loạt nhắm vào một nhóm người bắn tên.
Mi Cơ giậm chân: "Quá đáng rồi! Bọn chúng muốn giết người!"
Tô Tiểu Tiểu suy tư một chút rồi nói: "Xem ra trong mỏ có bí mật lớn, có người không muốn chúng ta đến gần sự thật."
Vệ Tư và Vệ Đình nhảy lên.
Cha con cùng ra trận.
Những mũi tên của cung thủ đều bị bắt gọn. hương đU0/. ñhong rhục ¡ hị Uanh < Vệ Đình thuận tay ném mũi tên trong tay bắn trả lại.