Chương 2010: Phách Lối Một Chút 2
Chương 2010: Phách Lối Một Chút 2Chương 2010: Phách Lối Một Chút 2
Nhưng uy tín mà bọn họ tích cóp nhiều năm, tuyệt đối không thể bị một tiểu nha đầu làm mất mặt!
"Lão gia! Lão giai"
Gã sai vặt nhà họ Phong vội vàng đến cửa nghị sự đường, "Tam thiếu gia bị bắt rồi! Người đó nói lời tàn nhẫn, bảo ngài... đích thân ra cửa chuộc người!"
Phong lão gia tử kinh hãi: "Cái gì?"
Cháu trai bảo bối của ông tal
'Lão giaU”
Hạ nhân nhà họ Mộc cũng đến/'Ngũ thiếu gia bị bắt đi rồi! Bảo ngài ra cửa chuộc người!"
Sắc mặt của Mộc gia chủ cũng không tốt lắm.
Tiếp theo là hạ nhân nhà họ Tiết.
Ba người có thể không quan tâm đến sự sống chết của những tên hộ vệ, nhưng con trai ruột, cháu ruột của mình thì không thể mặc kệ.
"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!
Phong lão gia tử tức giận đến mức nhảy dựng lên, một chưởng đánh nát chiếc bàn.
Mộc gia chủ đề nghị: "Hai vị thế thúc, chúng ta vẫn nên đi xem thử đi."
Phong lão gia tử nghiến răng: "Lao Tiết, ngươi nói thế nào?"
Tiết Bình bình tĩnh nói: "Đã đến nước này, trước tiên cứ đi gặp nàng cũng không sao. Vừa đến đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, hạ mã uy là đủ rồi, nhưng chỉ là dũng khí của kẻ thất phu mà thôi. Loại người này có gì đáng sợ?”
Mộc gia chủ tán thành: "Thế thúc nói không sai, một tiểu nha đầu không có đầu óc chỉ biết hành động hấp tấp, căn bản không phải là đối thủ của chúng ta! Chúng ta chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ, là có thể lừa nàng quay mong mòng!"
Ba người đi đến cửa.
Nhưng ở đó chỉ có những cung thủ và cao thủ ảnh tử nằm lăn lóc, không thấy bóng dáng của tên tội đồ.
Phong lão gia tử tức giận nói: "Nàng đùa giốn với chúng ta sao?”
Tô Tiểu Tiểu sẽ không đứng nguyên tại chỗ đợi bọn họ.
Nói vê sự kiêu ngạo, đó đều là trò trẻ con của nàng.
Ra cửa nghênh đón thì tính là gì?
Tiết Bình nhìn vê phía người hộ vệ duy nhất còn mở mắt tại hiện trường: "Nàng để lại lời nhắn gì không?”
Người hộ vệ lắp bắp trả lời: "Thiếu gia chủ nói... Bảo... bảo mấy lão già kia... cung kính lên Trúc Uyển mời ta! Nếu không, ta sẽ cho nổ tung nơi này!"
Ba vị đại chủ sự choáng váng.
Tiểu nha đầu thật phách lối!
Rõ ràng là đang giam chân lên mặt bọn hol
Nhiều năm tung hoành ngang dọc trong mỏ, bọn họ đã từng chịu sự sỉ nhục như thế này chưa?
Ngay cả Trình Tang đến đây, cũng phải tôn trọng bọn họ vài phần.
Con nhóc này, sao dám?!
Phong lão gia tử có tính tình nóng nảy nhất.
Lúc này ông ta sắp tức nổ tung rồi.
Ông ta xắn tay áo: "Hôm nay lão phu nhất định phải cho nàng biết tay! Xem xem rốt cuộc là ai chống lưng cho nàng!"
Mộc gia chủ khuyên nhủ: "Phong thế thúc, ngài đừng kích động, người của chúng ta vẫn còn trong tay nàng 上
Phong lão gia tử nghĩ đến cháu trai bảo bối bị bắt đi, càng tức giận hơn: "Nàng dám động đến một cọng tóc của bọn họ, lão phu sẽ không để nàng bước ra khỏi mỏ này ngày hôm nay!"
Tiết Bình nói: "Bây giờ còn chưa biết rốt cuộc là ý của nha đầu này, hay là ý của Trình Tang và Tạ Vân Hạc."
Phong lão gia tử hỏi: 'Lão Tiết, ngươi có ý gì?"
Tiết Bình mưu mô sâu xa nói: "Ngươi thực sự nghĩ rằng một tiểu nha đầu lại có gan lớn như vậy dám đối đầu với ba vị đại chủ sự sao? Huống hồ nàng mới trở về mấy ngày? Sao lại biết con trai và cháu trai của chúng ta?"
Mộc gia chủ bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, sáng nay nàng mới lên núi, cũng không thể điều tra nhanh như vậy.'
Phong lão gia tử nhíu mày.
Tiết Bình nói: "Gặp nàng trước, lát nữa tùy cơ ứng biến."
Từ lối vào đến tiểu Trúc Uyển chỉ cách nhau vài trăm bước, ba người lại là người tập võ, đi trên đường núi như đi trên đất bằng.