Chương 2029: Sự Ôn Nhu 2
Chương 2029: Sự Ôn Nhu 2Chương 2029: Sự Ôn Nhu 2
Vệ Lục Lang hoảng sợ: "Không phải đâu, Nam Cương hoàng thất kích động như vậy sao?"
Vệ Đình nghiêm mặt nói: "Việc cấp bách là muốn biết rõ ràng ai mới là chân chính Nam Cương Vương."
Tô Tiểu Tiểu thâm chấp nhận.
Thật giả Nam Cương Vương nếu là cùng Trình gia không liên quan, nhưng vô tình Trình Tang đã bị cuốn vào.
Bọn họ cần thiết giải quyết việc này, nếu không Trình Tang sẽ rất nguy hiểm.
Đi hỏi đặc vụ đầu lĩnh, hắn có thể có giếng mỏ mật thất chìa khóa, nhất định biết nội tình!...
Lâu trưởng lão hôm nay về nhà một chuyến, nhưng cảm thấy chính mình có lẽ không nên trở về.
Tiểu nha đầu cành vàng lá ngọc đó đã đem phòng bếp nhà bà ta thiêu rụi.
Lâu trưởng lão chưa bao giờ có nào một ngày giống hôm nay, cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, bà ta quyết đoán khai lưu, trở vê Thánh Nữ điện.
Bà ta quyết định, sẽ không bao giờ đến đây nữa cho đến khi linh hồn nhỏ khó chịu rời khỏi Nam Cương!
Trong đình viện.
Công chúa Huệ An đen mặt mà nhìn Tô Huyên: "Thực xin lỗi a, ta vừa mới là cảm thấy lửa quá lớn, tưởng bát nước liền đổ, ai ngờ là dầu..."
Tô Huyên nhắm mắt, siết chặt nắm tay mặt vô cảm mà nói: "Khi lửa lớn, chỉ cân dùng kẹp gắp một ít củi bên trong ra là được, không cần đổ nước vào."
Công chúa Huệ An yếu ớt hỏi: "Cái gì là cặp gắp than?”
Tô Huyên: "....
Tô Huyên bất đắc dĩ thở dài: "Quên đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
Công chúa Huệ An không nhúc nhích.
Tô Huyên hỏi: "Làm sao vậy?"
Công chúa Huệ An có chút ủy khuất mà nói: "Ta không muốn đi ra ngoài ăn..."
Nàng ta nhớ nhà.
Nhớ mẫu phi cùng ca ca.
Còn có hoàng tổ mẫu cùng Tĩnh Ninh.
Đây là lần đầu tiên nàng ta rời xa cung điện lâu như vậy.
Tô Huyên liếc nhìn đôi mắt có chút ẩm ướt của nàng, nhẹ nhàng nói: "Vào phòng chính chờ." Tô Huyên bước vào căn bếp cháy dở, xắn tay áo lên, mở thùng mi múc ra tô mì trắng, mượn mấy lá hẹ nhà bên cạnh.
Công chúa Huệ An không vào phòng chính, nàng nằm ở cửa bếp, đôi mắt mở to đẫm nước, nhìn Tô Huyên nấu ăn không chớp mắt.
Tô Huyên lớn lên anh tuấn, làm cơm cũng đẹp.
Tô Huyên làm hai chén mì Dương Xuân.
"Ta chỉ biết làm cái này."
Tô Huyên nói.
Mì Dương Xuân cũng không phải kinh thành mỹ thực, nhưng ít ra là Đại Chu, công chúa Huệ An ở ngoài cung cũng thường xuyên ăn.
Nàng ngồi ở đối diện Tô Huyên, giơ nếm một ngụm.
Là hương vị của kinh thành.
Nàng thật vất vả kìm nén nước mắt, cuối cùng cũng dâng trào.
Một bàn tay thon dài như ngọc đưa qua một chiếc khăn: "Cầm đi."
Công chúa Huệ An không ngẩng đầu, cũng không duỗi tay nhận.
"Đừng nhìn, ta đang có nước mũi... Công chúa không thể có nước mũi..."
Tô Huyên: "...
Công chúa Huệ An là khóc khi ăn xong mì Dương Xuân.
Cuối cùng thì có chút ngượng ngùng sổ mũi cũng bị Tô Huyền nhìn ra.
Nếu là Tô Ly, giờ phút này có lẽ nàng ta đã bị cười thối mũi
Tô Huyên không có.
Hắn ta chỉ an an tĩnh tĩnh mà ngôồi ở chỗ kia.
công chúa Huệ An ăn no, khóc đủ rồi, lôi kéo tay áo Tô Huyên: "Ta sợ rắn."
Tô Huyên bất đắc dĩ mà chỉ phòng mình: "Công chúa đi nghỉ trước, đêm nay ta giúp công chúa gác đêm.
công chúa Huệ An nhìn hắn hỏi: "Thương thế của ngươi khỏi hẳn sao?"
Tô Huyên nói: "Khỏi hẳn."
""
Công chúa Huệ An nhảy nhót mà trở về phòng. ...
Mau trời mưa, ban đêm có chút oi bức.
Công chúa Huệ An đạp rớt chăn, trở mình, cánh tay trắng nõn sáng bóng buông thõng xuống mép giường, treo ở bên cạnh Tô Huyên. Chương cc 5ự Ủn Nhu ¿ Tô Huyên ngồi ở chân bước lên, lằng lặng lật một trang sách. Công chúa Huệ An lại nghiêng người về phía hắn, gương mặt dán lên phía sau lưng hắn.