Chương 2041: Cuối Cùng Cũng Bị Đánh Mặt, Giết Vợ 1
Chương 2041: Cuối Cùng Cũng Bị Đánh Mặt, Giết Vợ 1Chương 2041: Cuối Cùng Cũng Bị Đánh Mặt, Giết Vợ 1
Mi Cơ tặc lưỡi, nói: "Trình Liên chỉ kém Trình Tang hai tuổi. Lúc đó nàng ta cũng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, không ngờ lại có lòng dạ độc ác như vậy."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Có những người trời sinh ra đã xấu xa rồi, không liên quan gì đến tuổi tác đâu."
Mi Cơ cũng đồng tình: "Đúng vậy. Ta cũng từng thấy một đứa nhóc tám tuổi đẩy đệ đệ của mình xuống nước, hoặc một cô bé mười tuổi khuyến khích một thằng bé ba tuổi cùng làng nhảy xuống nước. Mà thôi, ngươi trở về tiên sảnh đi, ta còn có việc phải làm."
Tô Tiểu Tiểu biết việc mà Mị Cơ phải làm là gì, nên cũng không ngăn cản.
Trong hậu viện, Tạ Vân Hạc giơ tay tát một cái thật mạnh vào má của Trình Liên khiến cho bà ta ngã xuống đất.
Đầu tóc bà ta rối loạn, trâm ngọc cũng bị văng ra ngoài.
Cả người Trình Liên sững lại.
Một lúc sau, cảm giác đau rát ở trên mặt khiến cho bà ta tỉnh táo lại.
Bà ta ngạc nhiên nhìn về phía Tạ Vân Hạc.
"Người đánh thiếp?"
Từ lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ của mình ngồi trên thuyên với Tạ Vân Hạc thì trái tim của bà ta đã bị đánh mất rồi.
Bà ta liều mạng để được gả cho ông ta, nhưng cũng chỉ vì bản thân lại là con thứ nên không thể nào vượt qua được con trưởng trong nhà, ngay cả nam nhân mà mình yêu cũng trở thành tỷ phu của mình.
Bà ta không cam lòng.
Bà ta đi tìm phụ thân, hy vọng phụ thân bà ta sẽ đồng ý hôn sự cho bà ta và Tạ Vân Hạc, dù sao trưởng tỷ cũng có thân phận cao quý như vậy, muốn tìm con rể kiểu gì chả có chứ?
Vì sao nhất định phải là Tạ Vân Hạc?
Là do trưởng tỷ đã cướp mất người của bà ta.
Bà ta chỉ muốn lấy lại thôi.
Một đứa bé thì sao chứ?
Không phải cuối cùng nó vẫn chưa chết sao? Ai bảo có lòng tốt, xen vào chuyện của người khác làm gì chứ?
Vì sao lại giận cá chém thớt lên người bà ta?
Những năm gân đây, bà ta đã phải hy sinh biết bao nhiêu thứ cho ông ta mà vẫn chưa đủ sao? Nếu là trưởng tỷ... Nếu trưởng tỷ không bi điên, ông ta cho rằng những quyên lực trong tay Trình gia sẽ được giao cho ông ta sao?
Chỉ có bà ta mới thật lòng với ông ta thôi!
"Ngươi lại dám tính kế ta?"
Tạ Vân Hạc gan giọng nói từng chữ mội.
Ông ta thật sự tức giận rồi.
Nếu không có Trình Liên ngăn cản khiến ông ta hiểu nhầm về Trình Tang thì ông ta cũng không đối xử như vậy với Trình Tang.
Nếu như con gái ông ta vốn là người thừa kế của Trình gia thì sao ông ta phải khổ sở cưới thêm Trình Liên chứ.
Trình Liên nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự chán ghét của ông ta, trong lòng bà ta đau đớn giống như bị một con dao nhọn đâm vào.
Ba mươi năm tình nghĩa phu thê nhưng vẫn không chịu nổi một cú đả kích như vậy.
Dù có nói ngang ngược cũng vô ích thôi, bà ta hiểu rất rõ nam nhân này.
Một khi không còn quan tâm ai đó nữa thì ông ta có thể trở mặt vô tình ngay lập tức.
Ban đầu ông ta cũng đối xử như vậy với trưởng tỷ, còn bây giờ là đối với bà ta.
Trình Liên lau nước mắt, cười khổ, đứng dậy: "Thiếp tính kế phu quân cái gì? Nếu người thật sự tin tưởng tỷ tỷ thì đừng đồng ý lời hôn ước. Không sợ nhất vạn, chỉ lo vạn nhất, còn không phải do tính tình đa nghi của người sao? Thiếp chỉ nói tỷ tỷ cấu kết với người khác, người lập tức tin tưởng. Người thà tin tưởng một tiểu di, chứ không tin người bên đầu gối của mình thì trách ai được nữa chứ."
"Ngươi còn có mặt mũi mà nói ta sao? Đồ độc ác!"
Tạ Vân Hạc hung hăng tát bà ta thêm một cái.