Chương 2084: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 2
Chương 2084: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 2Chương 2084: Cơn Thịnh Nộ Của Chiến Thần! 2
Nhớ đến một màn mà bản thân đã được chứng kiến trong con hẻm kia, Tạ Cẩn Niên vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng y còn đặc biệt nhìn nhiều thêm mấy lần.
Tuyệt đối không phải là do y có sở thích ngắm "chim' đâu.
Y chắc chắn không phải là mình hoa mắt nhìn lâm.
Về trong cung y lập tức đến điện Thừa Đức.
Tiểu nội thị trực đêm nhìn thấy y thì liền tiến lên nghênh đón với vẻ nịnh nọt vô cùng: "Cẩn công công, ngài tời rồi, không phải tối nay ngài đã xuất cung rồi sao? Sao vẫn còn tới đây thế? Có phải là làm rơi đồ vật gì không?"
Tiểu nội thị này cũng coi như là người do một tay Tạ Cẩn Niên cất nhắc lên, là tâm phúc của y.
Tạ Cẩn Niên từ tốn hỏi: "Bệ hạ đã ngủ rồi sao?"
Tiểu nội thị đáp: "Tối nay triệu Vân quý nhân đến hầu hạ, đã ngủ rồi ạ."
Tạ Cẩn Niên bèn dặn dò: "Ngươi ở đây canh giữ cho ta."
"Vâng."
Tiểu nội thị biết y đây là muốn vào tẩm cung của bệ hạ, nếu là người ngoài thì có lẽ hắn ta còn can ngăn một chút, nhưng Cẩn công công là người có đặc quyên.
Tạ Cẩn Niên đến trước long sàng đã buông màn che màu vàng sáng.
Trong không khí tràn ngập mùi mà y chẳng còn xa lạ gì, hòa lẫn với mùi long diên hương* nồng đậm, chẳng dễ ngửi tí nào.
(*) Long diên hương: Long diên hương là hợp chất dạng sáp có hình dáng gần giống hòn đá và có mùi rất nông, hình thành trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây, long diên hương được sử dụng như vị thuốc để cường dương, bồi bổ sức lực, chữa bệnh não và tim cũng như tăng thêm hương vị cho thức ăn, nước uống.
"Be hạ.”
Tạ Cẩn Niên khẽ gọi.
Vân quý nhân bị y làm tỉnh giấc.
"Be hạ.”
Tạ Cẩn Niên lại gọi thêm một tiếng, giọng hơi lớn hơn vừa rồi một chút.
Nam Cương Vương đã tỉnh, ông ta xoa bóp mi tâm có phân mệt mỏi của mình một chút, hỏi: "Cẩn Niên?"
Tạ Cẩn Niên không nhanh không chậm nói: "Vâng, Cẩn Niên có việc muốn bẩm báo." Vân quý nhân ruc vào trong lòng Nam Cương Vương, lấy đầu cọ cọ vào đầu vai ông ta với vẻ nũng nịu.
Nam Cương Vương không hề lưu tình mà ngồi dậy, quát: "Lui đi!"
Vân quý nhân bị dọa đến run rẩy, lập tức bò dậy quỳ xuống hành lễ: "Vâng!"
Nàng ta cuống quýt lui xuống khỏi long sàng, dáng người uyển chuyển vừa nhìn là đã có thể thấy hết không sót chút gì.
Nhưng ánh mắt Tạ Cẩn Niên vẫn nhìn thẳng, sắc mặt không thay đổi chút nào, tựa như đã quen thấy cảnh này từ lâu.
Vân quý nhân chật vật thu nhặt y phục rơi vãi đầy trên nền đất ngay trước mặt Tạ Cẩn Niên.
Sau khi Vân quý nhân lui ra ngoài, Nam Cương Vương mới đẩy lớp màn trướng trên long sàng ra, ánh mắt thâm trâm nhìn về phía Tạ Cẩn Niên: "Chuyện gì?"
Tạ Cẩn Niên tiến lên, vén màn trướng vắt lên trên móc, sau đó lại lui về chỗ cũ, khẽ giọng bẩm báo: "Hôm nay nô tài đã gặp Vệ Tư ở ngoài cung."
"Hử?" Nam Cương Vương rất bất ngờ, tinh thần lập tức tỉnh táo trong nháy mắt.
Tạ Cẩn Niên nói tiếp: "Ở trong một con hẻm phía đông y quán Cửu Chi, hắn ta bị hai tên mặc hắc y truy sát, nô tài không rõ lai lịch của hai tên hắc y đó ra sao, nhưng nô tài lại phát hiện ra một chuyện."
Nam Cương Vương đáp: "Nói."
Tạ Cẩn Niên nói: "Vệ Tư chưa bị tịnh thân."
Nam Cương Vương liếc nhìn Tạ Cẩn Niên một cái với ánh mắt cổ quái, hiển nhiên là không rõ vì sao Tạ Cẩn Niên lại có thể phát hiện ra chuyện này.
Tạ Cẩn Niên cũng không hề giấu giếm, lập tức nói rõ mười mươi những chuyện mà mình đã mắt thấy tai nghe.
Nhưng ngược lại thì Nam Cương Vương lại không hề hoài nghi gì về tính chân thực của việc này.