Chuong 2102: Suc Manh Cua Cha Ve 2
Chuong 2102: Suc Manh Cua Cha Ve 2 Chuong 2102: Suc Manh Cua Cha Ve 2
Lúc đầu ông chỉ làm đèn lồng lắc lư. Sau đó càng thổi càng hăng không cẩn thận thổi bay đốm lửa. Đóm lửa thắp sáng đèn lồng. Vệ Tư thấy thế không ổn vội thổi mạnh để dập tắt đèn lồng. Không ngờ càng thổi lửa càng lớn, đốt chảy cả chiếc đèn lồng. Phù phù phùi Phù phù phùi Ông ấy dùng hết sức để thổi. Rất tốt, cả dãy đèn lông đều bị đốt cháy. Một tia lửa bay qua hòn non bộ rơi vào mông của Tam vương tử. Vệ Tư dùng hai tay che đầu lại, vẻ mặt hoảng sợi Ôi! Gây họa rồi! Rõ ràng lúc ở nhà thổi như vậy là ngón nến sẽ tắt! Sao ở đây lại không được? Vệ Tư cố gắng khắc phục. Ông ấy phồng má lên thổi. Tam vương tử đang ảo tưởng sẽ qua đêm với mỹ nhân, đột nhiên cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Hình như có một mùi không thể diễn tả được. Nóng! Nóng quái Chẳng lẽ hắn thèm muốn mỹ nhân đến mức này... Phul Vệ Tư thổi một hơi cuối cùng, đũng quần Tam vương tử bốc cháy. Tam vương tử nhìn ngọn lửa đột nhiên bùng lên hoảng sợ đến luống cuống: "A a a a a”" Hắn muốn dập tắt lửa. Nhưng ngọn lửa cháy không đúng chỗ lại cháy quá nhanh. Hắn kêu lên thất thanh: "Người đâu... Mau đến đây... Mau..." Hắn bị Vệ Tư điểm huyệt. Không thể kêu la được nữa.
Hai thị vệ nghe thấy tiếng kêu của Tam vương tử thì cảm giác có gì đó không thích hợp.
Nhưng Tam Vương tử đã dặn là dù có nghe thấy gì cũng không được vào quấy rây hắn.
Huống chỉ tiếng kêu đã biến mất.
Hai thị vệ nghiêm túc canh gác tại chỗ.
Tam hoàng tử hoảng sợ đến mức không biết rằng mình bị điểm huyệt câm từ xa.
Hắn bị cháy đến lăn lộn trên mặt đất.
Vệ Tư chưa từng đắc tội với Tam vương tử, trong mắt ông ấy tam vương tử là người bình thường vô tội.
Ông ấy không thể làm hại người vô tội.
Ông ấy muốn dập lửa.
Bèn thi triển Khinh Công nhảy xuống, đá vào cái mông đang cháy của Tam vương tử.
Ông ấy muốn cứu người nên không qun tâm nữa, dù sao cũng không phải là đánh nhau.
Hả?
Hình như lửa có vẻ hơi yếu.
Hóa ra là có thể giam.
Vệ Tư giơ cao chân.
Vô, Ảnh, Cước!
Ông ấy nhắm vào háng của tam vương tử mà giẫm xuống!
Tô Tiểu Tiểu không biết lúc này Tam vương tử xảy ra chuyện.
Nàng đang đi trên con đường nhỏ quanh con tối tăm cùng tiểu cung nữ.
Phong cách kiến trúc của Nam Cương Vương cung và Cung Đại Vương cung khá khác biệt, có nhiều loài hoa và thực vật kỳ lạ hơn.
Đáng tiếc là bây giờ trời đã tối, nếu là ban ngày, nàng phải nhìn ngắm kỹ một phen.
Danh tiếng của Tam vương tử không được tốt.
Chỉ việc hắn xúi giục cung nữ của tiểu công chúa đi lừa nàng cũng đủ chứng minh những tin đồn về hắn là sự thật.
Thực ra đem nay nàng muốn trốn thoát cũng không khó.
Vấn đề là không thể để lại hậu quả cho Diệp Tuệ.
Nếu như Tam vương tử không từ bỏ ý định này thì Diệp Tuệ sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn nhắm tới.
Phải nghĩ cách để cắt đứt hậu hoạn về sau. Tô Tiểu Tiểu đang suy nghĩ làm sao đối phó Tam vương tử, đột nhiên trước mặt truyền đến tiếng xôn xao.
Nàng nhìn kỹ hơn thì thấy có rất nhiều cung nữ và thái giám khiêng xô hoặc chậu, vội vã hốt hoảng chạy về một hướng.
Cung nữ cũng cảm thấy kỳ quái, tiến lên ngăn cản một tiểu thái giám hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tuy tiểu thái giám không quen nàng ta nhưng thấy quần áo của nàng ta là của cung nữ cao đẳng thì lễ phép trả lời: "Thưa tỷ tỷ, ta lấy nước đến Ngự Hoa Viên, nhà gỗ ở đình hóng gió đang cháy, chúng tiểu nhân đang chạy đến đó dập lửa!"
"Ngự Hoa Viên?" Cung nữ giật mình: "Tam điện hạ! Có thấy tam điện hạ không?"