Chương 2123: Cơn Gian Của Đình Ca 1
Chương 2123: Cơn Gian Của Đình Ca 1Chương 2123: Cơn Gian Của Đình Ca 1
Tô Tiểu Tiểu giật mình: “Không phải bị huynh bắt đi rồi sao?”
Tô Ly nói: "Không có, ta vừa mới tới đây, còn chưa vào nhà đâu!"
Đôi mắt của Tô Tiểu Tiểu tối sầm lại, nàng nhanh chóng vào phòng: “Họa Họa! Họa Họa mất tích rồi”
Sắc mặt Tô Ly thay đổi, vội vàng đi đến phòng Tứ ca.
Hắn ta xông vào cửa: "Tứ ca..."
Một tia nước bắn tung tóe, Tô Ly nhìn thấy một bóng trắng hiện lên trước mắt mình.
Giây tiếp theo, hắn ta lao ra khỏi cửa sổ.
Khi hắn ta nhìn lại, Tứ ca và La Sát kiếm đã không còn ở đây, chỉ để lại vết nước trên sàn nhà và trên bậu cửa sổ.
Tô Tiểu Tiểu đi vào sân nhỏ, trèo lên mái nhà.
Nhìn bóng đen trong đêm xa đến mức gần như chỉ còn lại một chấm nhỏ, nàng lấy kim cung trong hiệu thuốc ra, bắn mạnh về phía người kial
Chíu!
Ngay lúc nàng vừa xuất thủ, lại có một cái mũi tên khác cũng bắn về phía nàng.
Vào những lúc nghìn cân treo sợi tóc thì Vệ Đình đến, hắn thi triển khinh công nhảy lên, đá một cước vào mũi tên kial
Tô Tiểu Tiểu quay người bắn một mũi tên ral
Tên đánh lén kia rõ ràng đã tránh được.
Thân pháp rất nhanh!
Đối phương cũng không ham chiến, sau xác định con tin đã đi xa hắn ta lập tức biến mất trong màn đêm.
Vệ Đình nhặt mũi tên mà đối phương bắn tới lên, nhìn vào phần đuôi độc đáo của mũi tên và nói: "Là quỷ ảnh vệ của Nam Cương Vương."
Trong tay Nam Cương Vương có một ám vệ cực kỳ lợi hại, nghe nói bọn họ đều là cao thủ, không thua kém những con rối trong điện Thánh Nữ.
Tô Tiểu Tiểu rất khó hiểu: "Chẳng lẽ Nam Cương Vương đã phát hiện chỗ ở của Lâu trưởng lão, còn biết công chúa Huệ An trốn ở chỗ này? Ông ta phát hiện bằng cách nào?"
Vệ Đình trầm ngâm một lát: "Thánh nữ và Ngọc Diện La Sát gặp mặt, Nam Cương Vương hẳn đã biết Ngọc Diện La Sát đến vương đô, về phần vì sao tìm được chỗ ở của Lâu trưởng lão, còn bắt công chúa Huệ An đi, tạm thời chưa kết luận được."
Kỳ thật Vệ Đình cũng cảm thấy động tác của Nam Cương Vương quá nhanh, như thể đột nhiên biết rõ hành tung của Ngọc Diện La Sát.
"Ta đuổi theo tứ ca của ta!"
Tô Ly đứng dậy phóng đi.
Vệ Đình không yên tâm để Tô Tiểu Tiểu ở lại một mình.
Vệ Đình liên tục xác nhận với nàng: "Lần trước nàng nói với ta, nàng có cách tự bảo vệ mình là thật hay giả?"
"Chàng dẫn ta đi đi, nếu đánh nhau thật thì đảm bảo không ai thấy được tal
Sau khi Vệ Đình chắc chắn rằng nàng không nói dối, nàng thật sự có biện pháp tự bảo vệ lấy mình, lúc này mới quyết định dẫn nàng đi cứu người.
Công chúa là quân hắn là thần, nhưng nếu chỉ bảo vệ được một người, hắn đương nhiên bảo vệ nàng trước.
Tô Ly vừa đuổi theo vừa để lại ám hiệu dọc đường.
Khi hai người dò ám hiệu đuổi theo Tô Ly, lại phát hiện Tô Ly ngơ ngác nhìn xung quanh giữa đường phố tấp nập.
"Sao vậy?" Vệ Đình hỏi.
Tô Ly nổi điên: "Ta mất dấu hắn rồi!"...
Khi ánh nắng cuối cùng bị màn đêm nuốt chứng, bóng tối như vẩy mực bao phủ cả tòa vương đô.
Vài bóng người bay nhảy trên nóc nhà, nhanh đến độ chỉ để lại tàn ảnh.
“Nương.
Trên đường cái, một đứa bé ba tuổi được nương bế chỉ lên nóc nhà: "Nhìn kìa."
Nương nó thuận thế ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà đen sì, chẳng có gì cả.
Tô Huyên chặn đối phương trong một ngõ nhỏ thưa người.
Đối phương cũng không triền đấu với hắn, thế nhưng xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Tô Huyên truy tìm một đường.
Đối phương bị buộc phải bỏ phố xá nhộn nhịp, chạy thẳng về phía đông ngoại ô.
Mãi đến khi chui vào rừng, Tô Huyên một kiếm chặt đứt một gốc đại thụ, chặn đường đối phương.