Chương 2129: Tra Ra Manh Mối 1
Chương 2129: Tra Ra Manh Mối 1Chương 2129: Tra Ra Manh Mối 1
Tô Tiểu Tiểu tựa đầu lên đôi chân thon dài của hắn, hắn kéo chiếc áo choàng đã khô sang đắp lên cho nàng.
Tô Huyên và công chúa Huệ An ngôi đối diện, ánh lửa nhấp nhoáng phản chiếu lên khuôn mặt của họ.
Vệ Đình ôm vợ mình, thiên kinh địa nghĩa, không có gì đáng xấu hổ.
Tô Huyên, một gã không danh không phận, từng có quan hệ thể xác với công chúa vậy mà còn bình tĩnh hơn hắn.
Kể từ khi biết được quá khứ của Tô Huyên từ lời kể của nhị ca, Vệ Đình không còn coi hắn ta như người bình thường nữa.
Bên ngoài hắn ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ai biết liệu hắn có thực sự bình tĩnh hay không.
“Tâm sự?” Vệ Đình thờ ơ nói.
Tô Huyên bâng quơ liếc hắn một cái.
Trước khi thân phận của Tô Huyên bị bại lộ, hắn ta vốn là một người trâm tính ôn hòa, sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, hắn ta hình như cũng lười giả bộ tiếp, nụ cười trên mặt cũng ít đi nhiều.
Hắn ta luôn mang đến cho người khác một cảm giác cô độc, ngăn cách với thế nhân.
Vệ Đình nói: Ta không đánh ngươi.'
Tô Huyên nói: “Ngươi cũng không đánh lại ta."
Vệ Đình hung tợn nói: "Ngươi muốn đánh nhau phải không?"
Nếu Tô Mạch ở đây, hai người họ đã lao vào rồi.
Tô Huyên không phải đại ca, hắn ta không quá chấp niệm với thắng thua.
Vệ Đình từng cho rằng hắn ta và nhị ca rất hợp ý, có lẽ vì tính cách tương tự, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ như vậy.
Nhị ca tuy im lìm ít nói nhưng trái tim lại rất ấm áp.
Còn của Tô Huyên thì tĩnh mịch như sông băng.
Vệ Đình là thẳng nam, hắn đương nhiên sẽ không đi thương xót hay thương hại một tên nam tử khác.
Hắn chỉ khó hiểu nói: "Ngươi đường đường là công tử Hầu tước, nhưng không phải trưởng tử, không cần kế thừa gia nghiệp. Không luyện võ được thì thôi, mắc mớ gì cứ phải tham gia liên minh sát thủ? Ngươi bị sư phụ ngươi ép đúng không?”
Tô Huyên không trả lời câu hỏi của hắn: "Ngươi có chắc muốn tâm sự chuyện này với ta không?”
Đương nhiên là không. Vệ Đình không có hứng thú với một đại nam nhân, xuất phát từ chiến lược thăm dò hắn phải hiểu thêm về Tô Huyên.
Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn muốn đề phòng Tô Huyên lại ra tay với cha mình lân nữa.
Vệ Đình thờ ơ nhìn hắn ta: "Nếu bị ép buộc, ta khuyên ngươi đừng động vào cha ta, cả thiên hạ này người có thể đối phó với minh chủ của Liên minh sát thủ chỉ có mỗi cha ta mà thôi!"
Tô Huyên không nói gì.
Vệ Đình chỉ nói tới đây, có xé rách mặt nhau hắn cũng không sợ.
"Cái chết của tam ca, tứ ca và ngũ ca của ta có dính dáng gì đến Liên minh sát thủ không?”
Tô Huyên nói: "Ta không nghe nói Liên minh sát thủ có nhiệm vụ thứ hai nào ở Toái Bắc Quan."
Vệ Đình chăm chú nhìn vào đôi mắt trâm tĩnh của hắn ta: "Đại ca, nhị ca và lục ca của ta thì sao? Bọn họ đều mất đi một đoạn ký ức. Việc này do ai làm?"
Tô Huyên nói: "Ta rời đi sớm, chuyện sau đó ta không rõ lắm. Ta chỉ biết Thánh Nữ đúng là từng ghé qua Toái Bắc Quan, chuyện Vệ Tư tướng quân trúng độc hẳn là có liên quan đến nàng ta.
Suy đoán này khớp với suy nghĩ của Vệ Đình.
Loại độc thông thường không làm gì được cha hắn, chỉ có cao thủ dùng độc như Thánh Nữ mới đắc thủ được.
Nghĩ đến Thánh nữ, mắt Vệ Đình lóe lên tia lạnh lùng: "Sao ngươi biết nhị ca của ta đang ở Tây Tấn?"
Tô Huyên đáp: "Ta không biết. Ta chỉ từng nghe đại danh của Gia Cát Thanh, điều tra sơ qua lai lịch của hắn. Biểu muội nói ta biết Vệ Thanh có thể vẫn còn sống nên ta mới có suy đoán này."
Hắn ta vừa nói vừa thêm một nhánh củi vào đống lửa.