Chương 2134: Cha Của Vương Tạc Vệ 2
Chương 2134: Cha Của Vương Tạc Vệ 2Chương 2134: Cha Của Vương Tạc Vệ 2
Thánh nữ nhìn đệ tử vườn thuốc ngã sõng xoài dưới đất, sau đó nhìn sang hai vị khách không mời mà tới đang hái thảo dược trong vườn, đầu ngón tay búng nhẹ bắn ra vài cây kim bạc.
Bất ngờ là hai người kia thế mà trốn thoát thành công.
Chắc biết nàng ta không dễ chọc nên hai người kia ngắt dược liệu xong rồi bỏ chạy ngay.
Thánh nữ không định đích thân đuổi theo.
Tuy nhiên, đúng lúc này, mặt nạ của một tên trộm lại bị mắc trên cành cây.
Hắn quay người lại vớt mặt nạ.
Thánh nữ nhìn kỹ, sững sờ trong giây lát.
"Là hắn?"
Là nam tử trẻ tuổi xuất hiện cùng Vệ Tư đêm đó, hắn trông khá giống Vệ Tư.
Thánh Nữ thi triển khinh công đuổi theo.
Hai người rời khỏi núi Thánh, cướp hai con ngựa tốt trong chuồng của Thánh Nữ Điện trên núi Thánh, cưỡi lên liên chạy!
Thánh nữ chọn một con ngựa hăng hái đuổi theo.
Hai người đi vào phố xá sam uất.
Thánh nữ lợi dụng vốn hiểu biết về địa hình của mình, thay đổi tuyến đường xông ra từ một con hẻm nhỏ.
Vệ Lục Lang và Vệ Đình vội kéo dây cương, vó ngựa vạch ra tia lửa dưới đường, khó khăn lắm mới dừng được ngựa.
Thánh nữ quất roi về phía hai người họ.
Vệ Lục Lang giơ tay phải lên chặn lại.
Chặn thì chặn được nhưng nửa thân trên của hắn ta cũng tê rần.
Giờ hắn ta mới hiểu nữ nhân này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào.
May là hắn ta không nói sẽ đấu tay đôi với nàng ta, nếu không thì sợ là không còn mạng để chơi nữa.
Hắn ta nháy mắt với Vệ Đình.
Giữa huynh đệ luôn có sự ăn ý ngầm.
Vệ Đình quay đầu phóng về phía con hẻm đối diện.
Mục tiêu của Thánh nữ là Vệ Đình.
Vệ Lục Lang cản nàng ta hai lần, thật sự chỉ có hai lần. Hắn ta đã cố gắng hết sức rồi.
Hắn ta ôm ngực đau đớn nhìn Thánh nữ rời đi, cắn răng đuổi theo nàng ta.
Võ công của Vệ Đình có thể không bằng Thánh nữ, nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn thì không ai sánh bằng.
Lần nào Thánh nữ cũng cảm thấy mình sắp đuổi kịp đối phương nhưng lại để đối phương linh hoạt chuôn mất.
Nàng ta nổi giận, thổi còi xương triệu tập liệp ưng.
Chỉ cần liệp ưng theo dõi hắn, nàng ta không lo bị mất dấu!
Cách đó không xa, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tư đang ngôi bất động trên một mái nhà.
Ngoài ra còn có một con vẹt nhỏ màu xanh và một con đại bàng vàng hùng Vĩ.
Khi nghe thấy tiếng đại bàng kêu lên quen thuộc, Tô Tiểu Tiểu lập tức nói với Ngũ Hổ: "Lên!"
Ngũ Hổ võ đôi cánh nhỏ bay về phía liệp ưng.
Liệp ưng được thuần hóa đặc biệt, sẽ không dễ dàng từ bỏ nhiệm vụ của mình.
Nhưng không thể chịu được hành vi chọc kháy của con vẹt này.
Ngũ Hổ không ngừng tui-tui-tui với nó!
Còn bay tới vỗ mông, tát đầu nó.
Liệp ưng cho Ngũ Hổ một cú vồ.
Lông Ngũ Hổ dựng lên!
Ưng đệ!
Đại bàng vàng va cánh bay cao như một tia chớp rồi bất ngờ sa xuống!
Lông của liệp ưng bị đâm rớt tá lả, nó bay lảo đảo mấy vòng mới ổn định được cơ thể.
Liệp ưng không dám chiến đấu với đại bàng vàng, cố bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Nào ngờ đại bàng vàng lại không chịu thả nó đi mà đuổi theo mãi đến sân của Tạ Cẩn Niên.
Tạ Cẩn Niên đang cho qua đen ăn.
Ngũ Hổ dùng cánh nhỏ làm động tác dừng lại với đại bàng vàng.
Đại bàng vàng ngoạm lấy liệp ưng, đậu trên nhánh cây cao cao.
Ngũ Hổ lấy cảm xúc, lăn lộn dưới đất, biến thành dáng vẻ như từng chịu rất nhiều tra tấn, hoảng sợ bay về phía Tạ Cẩn Niên.
Tạ Cẩn Niên giơ tay tiếp được nó.
Nó lao vào lòng Tạ Cẩn Niên, cả người run bần bật!
Đại bàng vàng nhổ liệp ưng ra, một cánh hất nó ra xa.
Tạ Cẩn Niên ngẩng đầu nhìn thì thấy một con liệp ưng bay vút qua.