Chương 2137: Nam Tử Than Bí 3
Chương 2137: Nam Tử Than Bí 3Chương 2137: Nam Tử Than Bí 3
Tô Tiểu Tiểu lặp lại: "Đúng, mang ngươi ra ngoài.
Nam tử đột nhiên bật cười: "Ngươi biết đây là nơi nào không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Khu mỏ Trình gia.”
Nam tử sửa đúng: "Ngươi sai rồi, đây là khu mỏ của Nam Cương Vương, không ai thoát được.”
Tô Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Vệ Tư đang lật dở đống tranh vẽ: “Người khác thì không được, nhưng nếu có ông ấy thì mọi chuyện sẽ khác”
Nam tử cũng nhìn sang Vệ Tư bên cạnh: "Hắn là ai?"
"Một cao thủ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Nam tử cười khẽ: "Một người? Ngươi biết trong khu mỏ có bao nhiêu thị vệ không?”
Tô Tiểu Tiểu nói chắc như đinh đóng cột: "Đừng lo gì về chuyện này cả, ta đã có sách lược vẹn toàn. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn ra ngoài không?"
Nam tử đặt bút xuống bức họa: "Nếu ta không muốn thì sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vậy ta đổi câu hỏi khác, ngươi muốn ra ngoài với ta hay là bị Thánh nữ bắt đi?"
Cây bút trong tay nam tử khựng lại.
Vệ Tư giật lấy bút của ông ta, trải ra một tờ giấy trắng, bắt đầu viết vẽ quẹt quetl
Trong mắt nam tử hiện lên một tia cảnh giác: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu dang hai tay, bình tĩnh nói: "Chúng ta chưa làm gì cả, Thánh nữ đã phát hiện sự tôn tại của ngươi, bây giờ nàng ta đang trên đường tới bắt ngươi. Nhân tiện nhắc ngươi một câu, không cân biết Thánh nữ bằng mặt không bằng lòng với ai trong cung, ngươi đều rất hữu dụng với nàng ta.'
Nam tử nói: "Không phải các ngươi cũng cứu ta vì mục đích riêng à?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không, ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng bà ngoại ta năm đó của ngươi thôi.'
Mật thất đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vẽ vời xoẹt xoẹt của Vệ Tư.
Nam tử nhìn Tô Tiểu Tiểu nói: "Tiểu nha đầu, ta có thể nhìn thấu lời nói dối của ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười: "Thế ngài có muốn lợi dụng ta, ra ngoài trước rồi bàn bạc lại chuyện này thật kỹ không?”
Nam nhân im lặng một lúc lâu sau khi nghe điều này.
Ông ấy đứng dậy, đi đến dòng suối chảy róc rách. Đây là nguồn nước sinh hoạt dẫn ra bên ngoài, khe dẫn nước quá hẹp để con người có thể bơi ra nhưng thỉnh thoảng vẫn có cá tươi theo suối đi vào.
Những con cá đó đến rồi đi, chỉ có ông ấy là người duy nhất bị mắc kẹt ở chỗ này, tối tăm không có mặt trời.
Tô Tiểu Tiểu không thúc giục ông ấy.
Với sự thông minh của ông ấy, chắc hẳn đã đoán được khi ra ngoài, điều chờ đợi ông ấy sẽ không phải là con đường bằng phẳng mà là một cơn huyết vũ gió tanh khủng khiếp.
Ông ấy không thể trốn thoát, cũng không tránh được.
Trước mặt ông ấy chỉ có hai sự lựa chọn.
Hoặc là ở lại đây để chờ chết; hoặc chiến đấu để thoát ra, liều mạng đến chỗ chết rồi sau đó hồi sinh.
Phải thừa nhận rằng có khả năng thất bại.
Ba mươi năm qua có mài nhẫn góc cạnh của ông ấy không? Nó có đè bẹp ý chí của ông ấy không?
"Dẫn ta đi gặp Trình Tang."
Ông ấy nói.
Tô Tiểu Tiểu giật mình như thể cô không ngờ rằng ông ấy lại đưa ra yêu cầu này.
Ông ấy quay người nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Không tiện à?"
Tô Tiểu Tiểu khẽ lắc đầu: "Không, đợi ra ngoài ta sẽ dẫn ngài đi gặp bà ấy."
Ông ấy chân thành gật đầu: "Đa tạ."
Nàng không biết được ông ấy cảm ơn nàng là vì nàng đưa ông ấy ra khỏi chỗ này, hay là đưa ông ấy đi gặp Trình Tang.
Tô Tiểu Tiểu quay sang Vệ Tư và nói: "Chúng ta đi thôi."
Vệ Tư đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên không nghe thấy lời nói của Tô Tiểu Tiểu.
Điều này khiến Tô Tiểu Tiểu hơi nghi ngờ, tuy thần trí cha chồng không minh mẫn nhưng ông rất thương nàng và nghe lời nàng, kiểu phớt lờ nàng như vậy thực sự rất hiếm.