Chuong 215: Tro Nen Xinh Dep 3
Chuong 215: Tro Nen Xinh Dep 3Chuong 215: Tro Nen Xinh Dep 3
Ngư Tinh thảo, còn gọi là rễ diếp cá, là ngày đó Thẩm Xuyên đưa cho nàng, lá nàng hái chính là rễ diếp cá mà kiếp trước nàng đã ăn.
Nàng đã nấu món này hai lần nhưng tiếc là người trong nhà không có thói quen ăn nó.
Tiểu Hổ cũng không quen ăn, chán ghét lè lưỡi ra.
Đôi mắt to đen như quả nho của nó trợn tròn, nó giơ bàn tay nhỏ bé lên và chỉ ra phía ngoài.
“Nương, gia gia gọi con."
Nói xong, nó đặt chiếc bát nhỏ trên tay xuống rồi bỏ chạy!
Tô Tiểu Tiểu vừa tức vừa buồn cười, uống nốt phần trà mà Tiểu Hổ chưa uống hết.
Lúc Tô Tiểu Tiểu trở vê phòng, Vệ Đình đã ở trong, vừa mới cởi quần áo bông, nhìn như có vẻ chuẩn bị đi ngủ.
Trên cơ thể hắn không có những cơ bắp quá khổ, nhưng vóc dáng vô cùng săn chắc, eo nhỏ lưng lớn, các đường nét đều hết sức rõ ràng, thật sự là một dáng người cực phẩm.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu lưu luyến trên người hắn một lúc, thỏa mãn bản năng ham mê sắc đẹp của bản thân, sau đó đi làm việc riêng của mình.
Nàng lấy một chậu nước và cẩn thận đặt mặt dây chuyền ngọc bích mà lão cha Tô đã đưa mình thả vào đó.
Vệ Đình vô thức liếc nhìn.
Bị Tô Tiểu Tiểu bắt được.
Tô Tiểu Tiểu khoe: "Vật gia truyên của nhà chúng ta đấy!"
Vệ Đình ngẩng đầu nhìn căn nhà căn cỗi, như muốn nói: Với điều kiện của gia đình này, làm sao còn có bảo vật gia truyền?
Tô Tiểu Tiểu bưng chậu tới: "Hừ, cho chàng mở mang tầm mắt! Đây!"
Vệ Đình chỉ nhìn thoáng qua liền nhận ra đó là ngọc thật.
"Đây là một cặp ngọc,' hắn nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lợi hại, rất biết xem hàng!"
Vệ Đình thản nhiên nói: "Ngọc theo cặp cũng không phải chuyện hiếm."
Điêu hiếm có chính là nguyên liệu làm ngọc phù hợp, vật gia truyên mà nàng nói đến thực sự là một khối ngọc bích thượng hạng.
"Cướp về?" Vệ Đình nói.
Tô Tiểu Tiểu tự tin nói: "Ta đã nói với chàng rằng đó là vật gia truyền của chúng ta! Nó được truyền lại từ tổ tiên của tal"Loại ngọc bích này cực kỳ hiếm trên thị trường, nếu thực sự được truyền lại từ tổ tiên thì gia tộc đó hẳn phải danh giá đến mức nào?
Vệ Đình thực ra không tin nàng, nhưng hắn cũng không quá coi trọng một miếng ngọc.
Hắn vốn dĩ đang nhớ thương cái lệnh bài của mình hơn.
Hắn đã tìm kiếm căn phòng phía đông từ trong ra ngoài, nhưng không hề có dấu hiệu nào của lệnh bài cả.
Nha đầu này, đến cuối cùng thì nàng giấu đồ của hắn ở đâu thế?
"Vệ Đình! Chàng đã chạm vào yếm của ta đúng không!" Tô Tiểu Tiểu đang chuẩn bị đi tắm, khi nàng mở tủ ra, nàng đã nhận ra mhan mối.
Vệ Đình vẻ mặt không thay đổi nói: "Không có."
Tô Tiểu Tiểu nắm lấy cái yếm, quay lại trừng mắt nhìn hắn: "Yếm hoa của ta vốn dĩ là để hướng về phía nam! Bây giờ nó lại hướng về phía bắc!"
"Nàng nhớ nhầm rồi." Lông mi Vệ Đình khẽ run lên, hắn trải phẳng lại chăn, vô cùng đứng đắn nói: "Không phải ta làm."
Tô Tiểu Tiểu nheo mắt, sải bước tới gần hắn, đưa tay ra chạm vào cơ ngực của hắn sờ soạng một lượt!
Vệ Đình sửng sốt: "Nàng sờ ta?"
“Ta không có!"
Tô Tiểu Tiểu cười xấu xa, ăn miếng trả miếng nói: "Không, phải, ta, làm"...
Bất tri bất giác, trong lúc Tô Nhị Cẩu cùng ba đứa nhỏ gà bay chó sủa, Tô Tiểu Tiểu cùng Vệ Đình cũng hắn dũng đấu trí thì năm mới đã đi qua một nửa.
Tô Tiểu Tiểu dự định khai trương cửa hàng sau Tết, nhưng thực sự không thể đợi đến hết Tết mới bắt đầu làm gì đó, rất nhiều thứ cần phải được chuẩn bị trước.
Ngày mồng mười âm lịch, Tiểu Ngô Thị mang Lưu Bình đến thăm.
Tô Tiểu Tiểu gọi họ đến đây để bàn việc khởi công, vốn dĩ Tô Tiểu Tiểu có chút lo lắng việc nhờ người ta làm việc ngay sau khi hết Tết sẽ gây ra oán giận.