Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2130 - Chương 2166: Me Con Đoàn Tụ 1

Chương 2166: Me Con Đoàn Tụ 1 Chương 2166: Me Con Đoàn Tụ 1Chương 2166: Me Con Đoàn Tụ 1

Một đám thị vệ vọt vào, bao vây Thánh Nữ và nam tử.

Tông Chính Huy tháo nón, bỏ mũ trùm xuống, lộ ra khuôn mặt tái nhợt như giấy.

Bên trong Kim Loan điện vang lên một loạt tiếng hít khít

Người này quá giống bệ hại

Ngũ quan gần như giống hệt nhau!

Chỉ là màu da quá tái, gò má quá gầy, không giống người sống.

Nhưng trên người ông ta có một khí chất bẩm sinh, không ai dám khinh thường.

Nam Cương Vương mắt sáng như đuốc trừng Tông Chính Huy, không ú ở nổi chữ nào.

Tông Chính Huy cười nhạt, mắt lạnh như băng: "Đệ đệ, nhiều năm không gặp, vương vị của ta ngươi còn thích không?”

Ánh sáng chói mắt lóe lên.

Tim mọi người đập thình thịch, lại sắp nổ sấm.

Quả nhiên, một tiếng sam đinh tai nhức óc vang vọng cả tòa Kim Loan điện, đến cả song cửa sổ cũng bị rung chấn.

Văn võ bá quan tê dại, không biết là bị dọa bởi sấm sét hay bị câu nói Đệ đệ, vương vị của ta ngươi còn thích không" dọa.

Lên làm quan có ai là đồ ngốc đâu?

Người này rõ ràng là đang nói, ông ta là ca ca của đương kim bệ hạ, còn đương kim bệ hạ thì đoạt vương vị của ông ta.

Nhưng kỳ lắm đúng không?

Bệ hạ có tổng cộng hai ca ca cùng cha khác mẹ, một người bị bệnh chết, một người đến đất phong làm vương gia nhàn tản.

Hơn nữa năm đó bệ hạ được lập làm thái tử, kế vị một cách xuôi chèo mát mái, sao lại nói là cướp đi vương vị chứ?

Nhưng nếu nói người này không có quan hệ gì với bệ hạ thì tại sao lại giống nhau đến vậy?

Quả thật là giống hơn cả hai vị ca ca cùng cha khác mẹ kia.

Như thể được sinh ra từ cùng một mẹ.

Nam Cương Vương hai tay nắm chặt thành quyền, đè nén cảm xúc trong lòng, cực kỳ uy nghiêm nói: "Thánh Nữ, ngươi mất tích mấy ngày, trẫm một mực lo lắng cho an nguy của ngươi, hóa ra ngươi đúng là âm thầm mưu phản, đừng tưởng rằng ngươi tìm bừa một người có vài phần giống trẫm là có thể bia đặt nói nhảm trên Kim Loan điện!" Thánh Nữ không nói gì.

Tông Chính Huy chậm rãi mở miệng: "Tông Chính Minh, ta và ngươi thật sự chỉ có vài phần giống nhau sao? Hơn ba mươi năm săn thú ở Nguy Sơn, ngươi tráo mận đổi đào thế nào, chẳng lẽ cũng quên luôn rồi ư?"

Tông Chính Minh?

Tên húy của bệ hạ không phải là Tông Chính Huy sao?

Trong hoàng tộc không có Tông Chính Minh.

Văn võ bá quan lại lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng nói đến tràng săn bắn ở Nguy Sơn, vài lão đại thần vẫn có ấn tượng.

Bệ hạ dẫn theo một nội thị đi lạc trong rừng rậm rồi bị dã thú tấn công. Đến khi tìm ra bệ hạ, ngài đã trọng thương hôn mê, còn tên nội thị kia thì không rõ tung tích, họ đoán là đã táng thân trong bụng thú.

Tông Chính Huy nói tiếp: "Năm đó phụ vương muốn giết ngươi, mẫu hậu không nỡ nên sai người lén mang ngươi xuất cung. Lúc ngươi trở về vương đô, ta tội nghiệp ngươi chịu khổ ở dân gian, ban phủ đệ cho ngươi để ngươi sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực, còn cho phép ngươi giả trang thành nội thị vào cung đoàn tụ với ta và mẫu hậu. Nhưng không ngờ ngươi lòng lang dạ sói, âm thâm mưu đồ muốn thay thế ta."

Nội thị?

Các đại thần liếc mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ nội thị năm đó cùng đi săn bắn với bệ hạ chính là vị đệ đệ kia?

Khoan đã, đây chỉ là lời một phía của người này, không có chứng cứ.

Ai mà không biết bịa chuyện chứ?

Đáy mắt Nam Cương Vương hiện lên vẻ hung ác: "Ăn nói bừa bãi! Nhảm nhí bậy bạ! Ngự lâm quân, bắt bọn họ lại!"

"Be hạt"

Công bộ thượng thư cầm hốt bản đứng ra: "Chuyện này mang tính trọng đại, vẫn xin mời bệ hạ thẩm vấn rõ ràng ngay tại công đường thì tốt hơn, để tránh tin giả lan truyền trong dân, khiến bách tính nổi lòng nghi ngờ và phẫn nộ."
Bình Luận (0)
Comment