Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2132 - Chương 2168: Mẹ Con Đoàn Tụ 3

Chương 2168: Mẹ Con Đoàn Tụ 3 Chương 2168: Mẹ Con Đoàn Tụ 3Chương 2168: Mẹ Con Đoàn Tụ 3

Nam Cương Vương lạnh lùng nhìn Thánh Nữ: "Ngươi hạ cổ gì cho mẫu hậu ta? Vì sao mẫu hậu ta ngay cả con ruột của mình cũng không nhận ra?”

Thánh Nữ am hiểu cổ thuật, đây là chuyện mọi người đều biết.

Nếu nàng ta muốn khống chế một người, không phải là chuyện không thể.

“Thánh Nữ không hạ cổ." Tông Chính Huy nhìn Nam Cương Vương tức giận nói.

Thánh Nữ mặt không chút thay đổi nói: "Ta không hạ cổ.”

Doãn gia chủ nhìn Thái hậu nói: "Thái hậu, xin hỏi năm đó người có sinh song thai không?”

Thái hậu há miệng: 'Ai gia...

Nam Cương Vương ngăn cản: "Mẫu hậu!"

Thái hậu nhìn Tông Chính Huy, lại nhìn Nam Cương Vương trên long ỷ.

Tông Chính Huy đau lòng nói: "Mẫu hậu, người có biết ta đã đi đâu suốt ngần ấy năm qua không? Ta bị hắn tù nhốt và tra tấn trong khu mỏ bỏ hoang tối tăm, không thấy ánh mặt trời. Ta mấy lần muốn kết liễu chính mình, nhưng vừa nghĩ tới mẫu hậu, ta lại cắn răng cố gắng vượt qua. Ba mươi năm, cuối cùng ta cũng được gặp mẫu hậu..."

Nam Cương Vương vỗ vào tay vịn long ỷ một cái: "Ăn nói bậy bại"

Tông Chính Huy không đối chất với ông ta, chỉ chăm chú nhìn Thái hậu: "Mẫu hậu, con có chứng co

Nam Cương Vương lạnh lùng nói: "Người đâu, mẫu hậu trúng cổ, kéo hai người kia xuống!"

"Ai gia không trúng cổi"

Thái hậu đứng dậy, lau đi nước mắt trên má, khôi phục khí thế cao cao tại thượng của Thái hậu: "Năm đó ai gia đúng là sinh ra song thai, trưởng tử là Tông Chính Huy, đương kim bệ hạ, thứ tử Tông Chính Minh, lưu lạc dân gian."

Vừa dứt lời, văn võ cả triều lập tức sôi trào.

Doãn đại nhân đoán đúng rồi, năm đó Thái hậu sinh ra song thail

Một là dương, hai là âm, ở hoàng thất, song thai tức là điềm xấu, phải bỏ đi một đứa.

Nhưng tại sao bệ hạ lại phủ nhận?

Ông ta không biết ư?

Hay là ông ta đang che giấu điều gì đó?

Ánh mắt văn võ bá quan nhìn Nam Cương Vương dần thay đổi.

Nam Cương Vương siết chặt nắm tay.

Thái hậu nhìn Nam Cương Vương: "Năm đó ngươi nói với ai gia, huynh đệ của ngươi đã chết, tại sao hắn còn sống?"

Nam Cương Vương đứng lên, chân thành tha thiết nói: "Mẫu hậu, năm đó đệ đệ thật sự đã chết, do nhi tử không bảo vệ được. Nhi tử luôn thấy áy náy tội lỗi trong suốt những năm qua, thà người bị mãnh thú tha đi chính là mình. Nhưng người chết đã chết rồi, dù tram có đổi cái mạng này cho đệ đệ cũng không thể khiến đệ đệ sống lại. Người nhìn cho rõ, tên này không phải đệ đệ, chỉ là con tin Thánh Nữ tìm về từ bên ngoài mà thôi, mẫu hậu xin ngài tuyệt đối đừng mắc mưu!"

Vừa dứt lời, một gã thị vệ vội xông vào điện, khó xử bẩm báo: "Khởi bẩm bệ hạ, thiếu chủ Trình gia cầu kiến, nói là... trong tay có... có chứng cớ bệ hạ bị người ta hãm hại."

"Không gặp!"

"Cho nàng ta vào!"

Nam Cương Vương và Thái hậu đồng thời mở miệng.

Nam Cương vương nhíu mày nhìn thái hậu: "Mẫu hậu, người mệt rồi, nên về tẩm điện nghỉ ngơi đi thôi, chuyện triều đình trẫm tự có quyết định."

Khí thế của Thái hậu tràn ra: "Ngươi muốn giam lỏng ai gia sao?"

Nam Cương Vương nói chiếu lệ: "Nhi tử không dám."

Thái hậu lạnh lùng nói: "Vậy thì để thiếu chủ Trình gia vào đi! Ai gia ngược lại muốn nghe xem những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, người này cuối cùng có phải đang giả mạo huynh đệ của ngươi hay không."

Nam Cương Vương nắm chặt nắm đấm.

Tạ Cẩn Niên bình tĩnh nhìn nhìn lướt qua nam tử và Thánh Nữ trên đại điện, ánh mắt dừng lại trên mặt Thánh Nữ một lúc.

Rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu được thị vệ dẫn tới.
Bình Luận (0)
Comment