Chương 2191: Báo Ứng. 1
Chương 2191: Báo Ứng. 1Chương 2191: Báo Ứng. 1
Tô Huyên giậm mạnh chân, giãm Hoàn thủ đao dưới chân!
Quỷ ảnh vệ cả kinh.
Thân pháp nhanh thật!
Động tác của Tô Huyên không có dấu hiệu dừng lại, hắn ta lộn ngược ra sau, dùng ngón chân đá vào hai người.
Khi hắn ta quỳ một gối xuống đất, vững vàng mà rơi trên mặt đất, hai người cũng bị hắn ta ép lùi lại vài bước.
Cả hai nhíu chặt mày.
Hôm nay đúng là một ngày tà môn.
Trong rừng gặp phải tử sĩ lợi hại thì thôi đi, sao đến bến đò cũng gặp phải một người biết đánh nhau như vậy nữa chứ?
Đặc biệt là người này còn quá trẻ!
Đây là thể loại võ thuật biến thái gì vậy!
Tông Chính Minh cũng rất buồn rầu.
Mưu đồ ba mươi năm của ông ta, Tông Chính Huy mới xuất hiện có năm ngày mà đã buộc ông ta phải rời khỏi Vương cung.
Không biết Tông Chính Huy mời quân lực kỳ lạ và những cao thủ này từ đâu ra?
Tạ Cẩn Niên nhìn thanh trường kiếm trong tay Tô Huyên, nhận ra thân phận của hắn ta: "La sát kiếm xuất hiện, điện Diêm Vương mở ra, hắn ta chính là Ngọc diện la sát."
"Cái gì?" Vẻ mặt Tông Chính Minh thay đổi!
Khi ông ta quay lại nhìn về phía bạch y nam tử, trường kiếm của bạch y nam tử đã xuyên qua tim của tên Quỷ ảnh vệ, và một tên Quỷ ảnh vệ khác từ phía sau hắn ta lao tới.
Hắn ta rút thanh trường kiếm ra mà không nhìn lại, trở tay đâm một kiếm về phía sau.
Hoàn thủ đao của tên Quỷ ảnh vệ thứ hai cứng đờ trong không trung, leng keng một tiếng rớt xuống, gã cũng ngã xuống, va vào chiếc bè tre và rơi xuống sông.
Tô Huyên từng bước một đi về phía Tông Chính Minh, tay cầm La sát kiếm rỉ máu, đôi mắt khát máu giống như Tu la từ luyện ngục trở vê.
Tất cả Quỷ ảnh vệ đều đã chết, chỉ còn lại Tạ Cẩn Niên bên cạnh Tông Chính Minh.
Vì Tạ Cẩn Niên không biết võ công nên hiển nhiên không thể tự bảo vệ mình.
Trong lòng Tông Chính Minh không khỏi hoảng sợ, nhưng dù sao ông ta đã làm Vua hơn ba mươi năm đã gặp qua sóng to gió lớn cũng luyện được tâm tính hơn người. Ông ta nhanh chóng đè hoảng loạn xuống.
Ông ta bắt đầu nhớ lại lý do tại sao Ngọc diện la sát lại muốn ám sát mình.
Ông ta không nhớ mình đã làm gì xúc phạm đối phương, đồng thời ông ta cũng nhớ rõ quy tắc của Liên minh sát thủ là không được giết người thuê.
"Ngọc diện la sát." Ông ta quyết định trước tiên với đối phương thương lượng: "Ta không có thù hận gì với ngươi, tại sao ngươi muốn giết Trâm? Nếu có người cho ngươi bạc Liên minh sát thủ của ngươi Trẫm sẽ trả gấp mười lần cho ngươi."
Tô Huyên lạnh lùng nói: "Ông không xứng."
Tông Chính Minh cau mày.
Tạ Cẩn Niên nhìn thật sâu Tô Huyên.
Tông Chính Minh suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ nếu ngươi muốn làm quan, Trâm cũng có thể cho ngươi chức quan. Cho dù ngươi muốn làm Vương gia khác họ cũng không phải là không thể"
Việc cấp bách là ổn định tên sát thủ này, còn vê chuyện phải trả giá như thế nào, chuyện đó sẽ làm sau khi giành lại được ngai vàng.
Tô Huyên chán ghét nhìn ông ta, cũng lười nói nhảm với ông ta, câm La sát kiếm, một kiếm chém về phía ông ta.
"Hạ kiếm lưu nhân!"
Ninh Như Phong đạp không mà đến, từ trên trời rơi xuống, một kiếm chặn sát chiêu của Tô Huyên.
Vũ khí va chạm, Ninh Như Phong mới cảm nhận được Tô Huyên đã sử dụng bao nhiêu sức lực.
Đối phó một người bình thường mà thôi, thật cũng không cần.
Tiểu tử này cất giấu sát tâm lớn đến thế ư?
Ninh Như Phong nghiêm túc nói: "Sư đệ! Ngươi không thể giết ông tai!"
Tô Huyên lạnh lùng hỏi: "Nếu ta nhất định muốn giết ông ta thì sao?"
Ninh Như Phong vẻ mặt phức tạp nói: "Ta chỉ có thể ngăn cản ngươi!"