Chương 2194: A Huyên Nghịch Thiên 1
Chương 2194: A Huyên Nghịch Thiên 1Chương 2194: A Huyên Nghịch Thiên 1
Trên thuyền chiến, Tô Huyên gặp được Lục sư huynh của mình.
Ninh Như Phong đứng thứ tám, là Bát sư huynh.
Tô Huyên không nói gì.
Hắn ta biết rất rõ mục đích sự xuất hiện của sư huynh đồng môn, nhất là khi đối phương đang đứng trên thuyền chiến của bộ tộc Chu Tước.
Ninh Như Phong rơi vào giữa hai người.
Y liếc nhìn hai bên, thấy bầu không khí vô cùng vi diệu, nheo mắt hoa đào nói: "Mọi người đã lâu không gặp, sư đệ chào Lục sư huynh di
“Lục sư huynh."
Tô Huyên thế nhưng cũng lên tiến chào.
Ninh Như Phong nhướng mày, ngươi cũng cho ta mặt mũi đó.
Nhưng giọng điệu của Tô Huyên rõ ràng không phải là vẻ vui mừng sau khi đoàn tụ mà rất lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy xa lạ từ chối người khác đến gân.
Ánh mắt Lục sư huynh lạnh lùng nhìn đệ ấy.
Lúc này, trên thuyền chiến Chu tướng quân di tới, nhìn Tô Huyên nói: "Người đâu bắt hắn ta lại!"
Ninh Như Phong lạnh lùng nói: "Các ông muốn làm gì?"
Chu tướng quân chỉ vào Tô Huyên nói: "Người này làm Bệ hạ bị thương, ta đương nhiên muốn giết hắn ta!"
Lục sư huynh lạnh lùng nói: "Đệ ấy là người của Liên minh sát thủ, muốn giết đệ ấy thì cũng phải do ta giết."
Trong tay Lục sư huynh có tín vật của Tông Chính Minh, Chu tướng quân cùng thủy quân này là do Lục sư huynh phái tới.
Chu tướng quân nhất thời có vẻ phức tạp bối rối, sau đó nói với Lục sư huynh: "Các ngươi có thể giết hắn ta là được, nếu ngươi không nỡ ra tay, lát nữa ta sẽ đích thân ra tay!"
Lục sư huynh thản nhiên nói: "Phiên Chu tướng quân cho người của ông lui xuống đi, kẻo lát nữa đánh nhau, vô tình làm bị thương người của ông."
Thuyền chiến sớm đã đi đến giữa sông, Chu tướng quân ngược lại cũng không sợ những người này chạy trốn.
Ông ta ra hiệu các thủy quân rút lui.
Chỉ còn lại ba huynh đệ trên sàn thuyền.
Ninh Như Phong nói: “Lục sư huynh..." Lục sư huynh không khách khí nói: Ngươi câm miệng.'
Ninh Như Phong hậm hực ngậm miệng lại.
Tô Huyên không chớp mắt nhìn Lục sư huynh một lát: "Giao Tông Chính Minh ra."
"Không giao." Lục sư huynh lạnh lùng từ chối.
Ninh Như Phong lại nói: Chuyện là Lục sư huynh...'
"Đã bắt được Vệ Tư rồi à?" Lục sư huynh ngắt lời Ninh Như Phong.
Ninh Như Phong nghẹn ngào: "Vẫn chưa."
Lục sư huynh bình tĩnh nói: "Phe vật."
Gã ta nhìn Tô Huyên: "Cửu sư đệ, ta cho ngươi một cơ hội giao Vệ Tư ra, sau đó tự phế võ công của ngươi, có lẽ ta có thể cứu được mạng của ngươi."
Tô Huyên nhàn nhạt nói: “Sao không cho Lục sư huynh một cơ hội, giao Tông Chính Minh ra, rời khỏi nơi này có lẽ có thể giữ được một mạng."
Lục sư huynh kinh ngạc liếc hắn một cái: "Ngươi muốn giết ta?"
Tô Huyên nói: "Nếu như ta phải giết ngươi trước mới có thể giết Tông Chính Minh, vậy thì đúng."
Lục sư huynh nói: "Bản lĩnh ngươi không lớn, nhưng cũng không nhát gan, không phải ngươi cho rằng sư phụ sủng ái ngươi, cho ngươi cái hư danh Ngọc diện la sát cho nên ngươi thật sự cho rằng ngươi có thực lực của La sát ư."
Tô Huyên không chút sợ hãi nói: "Lục sư huynh, cứ tới thử xem."
Ninh Như Phong nói: "Có chuyện gì thì nói với nhau đi, chúng ta đều là đông môn cả..."
Lục sư huynh lóe lên, một chưởng đánh vê phía Tô Huyên!
Mắt Tô Huyên lóe lên nâng chưởng tiếp chiêu!
Một tiếng vang lớn, cả hai người đều bị nội lực của đối phương lay động, lùi lại vài bước.
Lục sư huynh nheo mắt lại: "Có bản lĩnh đó."
Tô Huyên: "Sư huynh nhường rồi."
Ninh Như Phong khóe miệng co giật.
Sắp bắt đầu đánh nhau à?
"Lục sư huynh, sư đệ, hai người nghe ta nói...'
Trước khi y nói xong, hai người họ lại tấn công nhau.
Chưởng thứ hai của Lục sư huynh tăng thêm một phần công lực, Tô Huyên bị đẩy lùi về phía lan can, suýt chút nữa rơi xuống nước.