Chuong 2217: Song Hy Lam Mon 3
Chuong 2217: Song Hy Lam Mon 3Chuong 2217: Song Hy Lam Mon 3
Bộ lạc ở vùng núi sâu.
Thiếu niên giật mình tỉnh dậy, và sau khi mở mắt ra thì hắn đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường tre lộ thiên, và cũng không biết là viện tử của ai nữa, hơn nữa còn tỏa ra một mùi thuốc kỳ lạ.
Đột nhiên, có một cái bóng cao lớn bao bọc lấy hắn.
Hắn từ từ quay đầu lại, và gân như ngất đi vì sợ hãi lần nữa!
Lão Bang Tử!!!
Ông lão không để ý tới hắn, và chỉ bước qua hắn một cách vô cảm.
Thiếu niên bị dọa sợ đến mức muốn bỏ chạy!
"Lão Bang Tử, xin ông đừng tới đây!"
Hắn chạy ra khỏi nhà, và sau đó nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn dừng lại, mà chạm vào mặt mình, và nhìn vào cơ thể mình.
Lão Bang Tử không ăn thịt, hay tra tấn hắn.
Ông lão bước vào nhà bếp.
Tô Tiểu Tiểu cũng ở đây.
Cả buổi sáng nghe chuyện đen tối của Vệ Đình, mà nàng cười cả đau bụng.
Nếu cứ tiếp tục cười, thì nàng lại sợ Vệ Tiểu Bảo sẽ lại cho nàng cười nữa, cho nên trước tiên là qua đó để sắc thuốc cho Vệ Đình.
Ông lão đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu, nhưng vẻ mặt có chút oán hận.
"Sao vậy?" Tô Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi.
Ông lão đưa chiếc đèn pin nhỏ cho Tô Tiểu Tiểu: 'Không sáng nữa."
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy và thử nhưng nó, và thực sự là nó không sáng nữa rồi.
Chắc là hết điện rồi.
Nàng nhìn những chiếc chìa khóa gần như được đánh bóng để tỏa sáng, sau đó lại nhìn vào hai quầng thâm khổng lồ dưới mắt của ông lão.
"Tiên bối, chắc người đã chơi với nó cả đêm rồi phải không?"
Ông lão không nói gì.
Xem ra là vậy rồi.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên và nói: "Người đặt nó dưới ánh mặt trời, để phơi nó mấy giờ thì nó sẽ có thể sáng lại rồi." Ông lão liền nhảy lên mái nhà, và nhẹ nhàng đặt đèn pin vào nơi có nhiều nắng nhất.
Sau đó ông ta ngồi xổm ở mép, mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pin nhỏ và chờ đợi.
Tô Tiểu Tiểu liền đóng cửa bếp lại, mà đi đến hiệu thuốc một chuyến.
Hai ngày nay nàng luôn bận chuyện của Vệ Đình, cho nên đã quên bón phân và tưới nước cho hoa xương rắn.
Khi nàng mang theo một chiếc ấm bước vào phòng nuôi cấy, thì vẻ thần sắc của nàng liền vô cùng kinh ngạc.
Hoa xương rắn... đã nở rồi.
Hoa xương rắn vốn dĩ phải mất ít nhất một năm mới nở, nhưng ở hiệu thuốc lại nở hoa trong một tháng, tốc độ ra hoa này thật đáng kinh ngạc.
Từ khi ba chồng rời khỏi Thánh Nữ Điện, thì nội thương của ông ta ngày càng trầm trọng, chưa kể ông còn hấp thụ năng lượng thiêu đốt từ nội năng của Ngụy Thanh để cứu Vệ Thanh, sau đó mỗi lần dùng sức mạnh, thì vết thương sẽ tăng theo cấp số nhân.
Ba chồng không nói ra, nhưng trong lòng mọi người đều biết, ông ta ngày nào cũng bị vết thương hành hạ.
Bây giờ hoa xương rắn nở rồi, đợi khi vê vương đô thì đã có thể chữa trị nội thương cho ba chồng rồi.
Không biết có thể đợi được lâu như vậy không, nếu mình không hái nó, thì nó có rụng không?
Lần trước ở Tàng Kinh Các đã quên xem món đồ này rồi.
Nhưng cũng không sao, vì nàng có thể trước hái hoa, sau sẽ bào chế thuốc trị thương
Những dược liệu dùng bào chế thuốc trị thương, thì nàng đã cất giữ phần lớn ở hiệu thuốc, chỉ dùng hai dược liệu để chữa vết thương cho Vệ Đình là được, hơn nữa chúng đều là dược liệu ngày nay có thể hái được.
Một lúc sau nàng nhờ tiền bối dẫn nàng vào núi hái thuốc.
Nếu tiền bối không muốn, thì nàng có thể tự mình đi hái, tệ nhất chính là tìm dược liệu sẽ càng thêm phiền toái.
Khi ra khỏi hiệu thuốc, nàng mang theo một ít đồ ăn, gồm bánh gạo, thịt khô và một hộp trái cây sấy khô cùng quả óc chó ngâm siro.
"Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!"