Chuong 2224: Chinh La Sung 2
Chuong 2224: Chinh La Sung 2Chuong 2224: Chinh La Sung 2
Tạ Vân Hạc cười nói: “Còn có bánh quế mà phu nhân thích ăn nữa.
Tạ Vân Hạc đến gặp Trình Tang nhưng lân nào cũng bị từ chối, chỉ từ khi ông ta bắt đầu đối xử tốt với ba đứa trẻ, thì Trình Tang mới sẵn sàng để ý đến ông ta.
Trình Tang nhìn thấy Tạ Vân Hạc mang điểm tâm tới, thì quả nhiên là mấy đứa trẻ đều thích ăn.
Bà ấy nhìn về phía ba đứa tiểu đoàn viên không ngừng lăn tròn mà nói: “Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, các cháu có mệt không? Có muốn qua đây ăn chút gì không?”
"Không mệt!"
Đại Hổ nói.
Cậu bé có nhiều năng lượng nhất.
"Nhị Hổ cũng không biết mệt."
Nhị Hổ đi theo đại cả của mình mà lăn lộn.
"Tiểu, phủ, nhất, không, lũy!"
Tiểu Hổ đập đầu xuống đất, mà lăn lông lốc không ngừng.
"Có muốn uống chút nước không?" Trình Tang hỏi.
Ba đứa trẻ: "Không uống ạ."
Tạ Vân Hạc ấm áp nói: "Vậy đợi một lát nữa khi bọn chúng mệt mỏi khát nước rồi lại tới, phu nhân trước tiên ăn chút bánh quế hoa đi."
Trình Tang cũng không đói lắm.
Tạ Vân Hạc liên rót cho bà ấy một tách trà hoa mật ong: "Đây loại trà mà bà thích."
Ông ta vừa đưa tay ra, thì đã bị một bàn tay với khớp xương sắc bén chặn lại: "Tang Tang không thể uống được trà."
Tạ Vân Hạc ngẩng đầu dọc theo bàn tay trắng bệch khác thường, thì liên nhìn thấy chiếc mặt nạ quen thuộc.
Ông ta nhớ ra, đây chính là đào kép Trình Tang đã lớn lên ở ngõ Trường Lưu, và ông ta cũng thân thiết với Trình Tang, và thoạt nhìn có động cơ thầm kín!
Tạ Vân Hạc sắc mặt liền tối sầm: "Ai cho phép ngươi tới Trình gia?"
Người hầu bên cạnh Tông Chính Huy giận dữ bước tới, nhưng lại bị ánh mắt của Tông Chính Huy ngăn lại.
Nội thị lạnh lùng trừng mắt Tạ Vân Hạc, nhưng hắn ta hiểu bệ hạ là không muốn hù dọa gia chủ Trình gia, cho nên tên họ Tạ này, sao có thể luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hơn nữa làm thế thì cho ai xem? Trình Tang quay đầu nhìn Tông Chính Huy: "Ngài tới rồi à."
Tông Chính Huy ở lại ngõ Trường Lưu mấy ngày, cho nên Trình Tang gặp ông ta cũng khá thường xuyên, so với Tạ Vân Hạc thì Trình Tang thân thiết với ông ta hơn.
"Ta đến đây để thăm bà." Tông Chính Huy nhẹ nhàng nói, và sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Trình Tang.
Sắc mặt của Tạ Vân Hạc liền trở nên tối sâm lại một chút.
Tông Chính Huy nói với Tạ Vân Hạc: "Tang Tang đang uống thuốc, không thể uống trà, ngay cả chuyện này mà ngươi cũng không biết sao?"
Tạ Vân Hạc tất nhiên không biết.
Tô Tiểu Tiểu thường nấu súp và thuốc cho bà ấy, nhưng sau đó lại trực tiếp chế thành thuốc viên, cho nên mùi thuốc không còn bay ra ngoài sân nữa, thế là ông ta liền tưởng bà ấy đã ngừng uống thuốc.
Tạ Vân Hạc liên dặn dò tiểu tư: "Đi đổi cho phu nhân một bình nước ấm”
"Vâng, lão gia." Cậu ấy bước đi với ấm trà trên tay.
Tông Chính Huy lấy ra một gói quả mọng màu đỏ tươi như một trò ảo thuật.
Trình Tang khi nhìn thấy quả mọng, thì trong chớp mắt liền nhấp lấy một ngụm nước. (Quả mọng là một loại trái cây tròn, nhỏ, mềm, có nhiều màu sắc khác nhau nhưng chủ yếu là màu xanh, đỏ và tím. Chúng có vị chua hoặc ngọt, thường được sử dụng để làm mứt hoặc món tráng miệng. Quả mọng có chứa nhiều chất xơ, vitamin C và polyphenol chống oxy hóa. Quả mọng nước bao gồm rất nhiều loại quả quen thuộc như việt quất, dâu tây, mâm xôi, dâu tằm . Những loại quả này đều là thực phẩm lành mạnh, có hương vị thơm ngon, giàu dinh dưỡng và mang lại nhiều lợi ích cho sức khỏe. )
Đây là trái cây được trồng trong vương cung, cho nên bên ngoài không thể mua được, ngoài ra sản lượng lại rất ít, thế là cho dù cây ăn quả có bị trụi lá thì cũng chỉ lấy được hai túi nhỏ.