Chương 2228: Hồi Phục Trí Nhớ 3
Chương 2228: Hồi Phục Trí Nhớ 3Chương 2228: Hồi Phục Trí Nhớ 3
Nhưng nàng ta không thể quan tâm đến bất cứ điều gì vào lúc này.
Trình Tang tỷ đang đắc ý sao, được thôi, để ta xem tỷ có thể đắc ý được bao lâu!
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi mà lao tới: "Tỷ tỷ!"
Trình Tang và Tạ Vân Hạc cùng quay lại.
Trình Tang người mặc quần áo rách rưới, và tóc tai rối bù cùng với mặt mũi bẩn thỉu của Trình Liên.
Tạ Vân Hạc thì đã nhận ra rồi
Ông ta liền cau mày.
Trình Liên rưng rưng nước mắt, và mỉm cười đi về phía Trình Tang: "Tỷ Tỷ, ta đã về rồi."
Trình Tang nghiêng đầu nhìn nàng ta.
Trình Liên cười và nói: "Mấy ngày nay ta gần như sắp chết rồi, ta nhớ tỷ tỷ quá, tỷ tỷ có thể cho ta một chiếc đèn lồng được không?”
Trình Tang liền bảo vệ chiếc đèn lông mới chọn được: "Của Vi Vi, không thể cho muội được!"
Trình Liên mỉm cười, và nước mắt liền chảy dài trên gương mặt: "Tỷ tỷ, Vi Vi đã chết rồi, tỷ định đốt đèn cho nó sao?"
“Trình Liên!"
Tạ Vân Hạc liên nghiêm khắc ngăn cản nàng ta lại!
Trình Liên nói mấy câu đầu thì rất bình thường, nhưng ông ta lại không ngờ nàng ta đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
Tông Chính Huy cũng đã đánh rơi cọ vẽ trên tay mà bước tới, ngoài ra ông ta nháy mắt với những tiểu thương xung quanh.
Hai người tiểu thương liền lập tức tiến lên, mà đỡ Trình Liên đi ra ngoài.
Trình Liêm điên cuồng hét lên: "Tỷ tỷ! Vi Vi chết rồi! Tỷ đã sinh ra một bào thai chết mà tỷ lại quên mất! Là chính tay ta đã chôn cất nó! Ta đã cho nó vào một chiếc hộp nhỏ! Con bé quá lạnh!”
Tiểu thương liền đánh nàng ta bất tỉnh bằng một lòng bàn tay!
"Tang Tang”
"Phu nhân!"
Trình Tang chỉ ngơ ngác đứng đó.
Có thứ gì đó bụi bặm liền xuất hiện trong tâm trí hỗn loạn của bà ấy.
"Ta nhớ rồi, nữ nhi gọi là Trình Vi, còn con trai gọi là Trình Nguyệt." "Tất cả đều nghe theo phu nhan.
"Phu nhân, xin người hãy dùng lực thêm chút nữa, đứa bé sắp ra rồi!"
"Phu nhân, bà ngàn vạn lần không được ngất xỉu!"
"Chúc mừng phu nhân, là thiên kiml"
"Phu nhân... đứa trẻ không còn hơi thở rồi..."
"Không thể nào... không thể nào! Trả đứa bé lại cho ta! Trả lại cho ta!"
Xoạch
Chiếc lồng đèn trong tay Trình Tang rơi xuống đất.
"Tang Tang”
Tông Chính Huy ôm lấy bà ấy.
Bà ấy choáng váng nhìn các ngôi sao trên bầu trời, chúng như đang rơi nước mắt bà ấy: "Vi Vi... Vị Vi của ta... không còn nữa..."
Cập nhật lần thứ hai
Gia chủ đã trở về, đây là cốt truyện mà mọi người đều mong chờ.
Tô Tiểu Tiểu ngủ thẳng đến qua nửa đêm, bỗng nhiên không hiểu sao tim lại đập nhanh một hồi liên giật mình tỉnh giấc.
Chất lượng giấc ngủ của nàng luôn rất tốt, rất ít khi xuất hiện tình huống bị tỉnh giấc giữa đêm.
Nàng sờ sờ giường, Vệ Đình đã không còn ở đây.
Trên người Vệ Đình có thương tích, tạm thời vẫn không thể mở ra đại hợp để tập luyện, Lão nhân liên bắt đầu dạy tâm pháp trước.
Nửa đêm phải bắt đầu, trước đó phải ngồi thiên ở hậu viện, nói hay hơn một chút chính là thu nạp linh khí của thiên địa.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm trọng hoài nghỉ ông ta tuổi tác lớn nên không buồn ngủ.
Vệ Đình ngồi thiền xong liền trở lại phòng, trời vẫn còn chưa sáng.
Thấy Tô Tiểu Tiểu ngồi ở trên giường không biết nghĩ cái gì, hắn đi tới nhéo khuôn mặt tròn của nàng: "Nghĩ gì thế?"
Tô Tiểu Tiểu hiếm khi không nổi cáu với hắn, thở dài một tiếng nói: "Đột nhiên rất nhớ ngoại tổ mẫu, đi đã nhiều ngày, cũng không biết bà ấy có lo lắng cho ta hay không, có phát bệnh hay không, ta không có ở đó, lỡ như phát bệnh sẽ rất phiên phức."
Vệ Đình không còn tâm tư trêu cợt nàng, ngồi xuống bên người nàng: "Đợi trời sáng ta cùng nàng trở vê."