Chương 2267: Uy Thế Của Sư Hồ, Báo Ứng Đến Rồi 1
Chương 2267: Uy Thế Của Sư Hồ, Báo Ứng Đến Rồi 1Chương 2267: Uy Thế Của Sư Hồ, Báo Ứng Đến Rồi 1
Thái y bắt mạch, Vệ Thanh cũng không có mạch của bệnh cảm lạnh.
Việc dựa vào bệnh cảm lạnh để xác định xem ai là Vệ Thanh đã không còn khả thi nữa.
Cảnh Tuyên Đế nhìn Lăng Vân với vẻ nghi ngờ: "Bệnh cảm lạnh đã khỏi, sao chân ngươi vẫn không thể đi lại được?"
Lăng Vân chậm rãi nói: "Be hạ, ta đã nằm liệt giường nhiều năm, từ lâu hai chân đã mất đi sức lực, muốn đứng dậy cũng cần phải tốn rất nhiêu công sức, ít nhất cũng phải một năm rưỡi nữa nếu không thì không thể đứng dậy được."
Cảnh Tuyên Đế nhìn thái y.
Thái y gật đầu, quả thực là như vậy.
Cảnh Tuyên Đế lại nhìn Lăng Vân và Vệ Thanh.
Lăng Vân gầy gò, thân hình rất phù hợp với dáng người của Gia Cát Thanh.
Ngược lại, sau khi Vệ Thanh khỏi bệnh cảm lạnh, ngày nào cũng cắn răng chịu đau luyện tập đi lại, so với trước đây đã cường tráng hơn một chút.
"Nghe nói Gia Cát tiên sinh từng bị kẻ thù phế võ công..."
Trên điện Kim Loan, không biết ai đã thì thâm một câu.
Một câu nói như đánh thức người đang mơ.
Gia Cát Thanh từng sử dụng kiếm Long Tuyên ở đại điện, nhưng những người luyện võ đều có thể nhìn ra hắn ta không có nội lực, chỉ là kiếm Long Tuyên quá sắc bén.
Cảnh Tuyên Đế nói: "Trương Thượng thư”
Binh bộ thượng thư đưa hốt bản cho vị đồng liêu bên cạnh, sau đó đến bên cạnh Lăng Vân, định thăm dò nội lực của Lăng Vân.
Vệ Thanh chỉ tay một cái.
Binh bộ Thượng thư lại đáp trả lại bằng một chưởng.
Vệ Thanh và ông ta cùng đối chưởng pháp với nhau.
Binh bộ Thượng thư bị nội lực của Vệ Thanh đánh lùi mấy bước, cho đến khi va vào Tô Uyên mới dừng lại.
Tô Uyên đỡ ông ta: “Trương Thượng thư, không làm sao chứ?”
Binh bộ Thượng thư hoàn hồn: "Không có việc gì."
Binh bộ Thượng thư là người luyện võ, một chưởng của Vệ Thanh đã dễ dàng đẩy lùi ông ta, làm sao có thể cho rằng hắn ta là Gia Cát Thanh đã bị phế võ công được chứ?
Lăng Vân thấy Cảnh Tuyên Đế vẫn chưa bỏ cuộc, lông mày khẽ nhướng: "Được thôi, vị đại nhân kia, muốn kiểm tra gì thì cứ việc đến kiểm tra đi."
Lúc này, Binh bộ Thượng thư mới bước lên, nói một tiếng xin đắc tội rồi nắm lấy cổ tay Lăng Vân, thăm dò nội lực của hắn ta.
"Khởi bẩm bệ hạ, không có nội lực."
Vệ Lục Lang hừ lạnh: "Giờ thì chắc hẳn đã tin rồi chứ? Nhị ca của ta chính là Nhị ca, vị này mới là Gia Cát tiên sinh của Tây Tấn!"
Văn võ bá quan cũng cảm thấy đã chứng minh được gần đủ rồi, nào ngờ ngay lúc này, Tiêu Thuấn Dương bất giác mở miệng:
"Nghe nói Gia Cát tiên sinh có tài chơi cờ siêu phàm, mỗi tháng đều được mời đến hoàng cung cùng Tây Tấn Đế đấu cờ, ta đây vừa hay có một bàn cờ tàn, không biết có thể nhờ Gia Cát tiên sinh chỉ dạy một chút hay không?"
Những gương mặt không đổi sắc của Vệ gia bắt đầu biến sắc.
Lăng Vân là nhạc công, chứ không phải cao thủ chơi cờ, thậm chí ngay cả Vệ Lục Lang cũng có thể đánh bại hắn ta.
Lăng Vân giận đến tái mặt: "Các ngươi có để yên cho ta không thế? Ta là người Tây Tấn, không phải tù nhân của các Đại Chu cái ngươi! Các ngươi thật sự cho rằng thanh Long Tuyên này của ta là được lấy miễn phí à? Nếu chọc giận ta, ta sẽ mang chuyện các ngươi đã làm với ta nói với Tây Tấn đế, xem các ngươi còn dám làm những chuyện đó trước mặt Tây Tấn đế hay không!"
Cảnh Tuyên Đế nhíu mày.
Tiêu Thuấn Dương nói: "Đại Chu chúng ta không có ý muốn gây thù với Tây Tấn, nếu Gia Cát tiên sinh không chịu giúp Vệ gia minh oan, vậy ta sẽ cho người đưa Gia Cát tiên sinh ra khỏi cung.”