Chương 2271: Sự Thật Ở Phía Sau Bức Màn 2
Chương 2271: Sự Thật Ở Phía Sau Bức Màn 2Chương 2271: Sự Thật Ở Phía Sau Bức Màn 2
Nếu Tây Tấn Đế thực sự muốn đối phó với hắn ta, thì không thể thả hắn ta đi, còn ban kiếm Long Tuyên cho hắn ta.
Đối với hắn ta Tây Tấn đế, là vua, là trưởng bối, cũng là tri kỷ.
Hắn ta hiểu Tây Tấn Đế, Tây Tấn Đế cũng hiểu hắn ta.
Vệ Đình nói: "Nếu là người từ Tây Tấn đến, thì có lẽ bên cạnh Tây Tấn cũng đã có một thế lực ngầm”
Vệ Tử cũng nghĩ như vậy: "Chờ chút nữa huynh về sẽ viết một phong thư, nhờ người phi ngựa gửi đến Tây Tấn, nhắc nhở bệ hạ đề phòng."
Vệ Đình bổ sung: "Cũng nhắc nhở công chúa Tây Tấn và Vũ Văn Hoài."
"Ừ." Vệ Thanh gật đầu.
Vệ Đình trâm ngâm rồi nói: "Nam Cương, Đại Chu, Tây Tấn, hoàng thất của mỗi quốc gia đều thế lực ngâm tham gia, dường như không phải là chuyện ngẫu nhiên."
Vệ Lục Lang nhíu mày: "Hoàng thất Nam Cương cấu kết với liên minh sát thủ chứ không phải sao? Liệu người đằng sau Cảnh Tuyên Đế có phải là liên minh sát thủ không?"
Vệ Thanh lắc đầu: "Tạm thời chưa thể khẳng định được gì."
Vệ Đình nói: "Đệ luôn cảm thấy... tất cả đêu có mối liên hệ phức tạp gì đó với hòn đảo Thiên Sơn ở Đông Hải."
Suốt đoạn đường Vệ Tư không nói lời nào, dường như đang suy ngẫm đến chuyện gì đó.
Vệ Thanh hỏi: "Phụ thân, ngài đang nghĩ gì vậy?"
Vệ Tư nghĩ đến chuyện sáng nay trong điện Kim Loan: "Ta đang nghĩ, tính tình của Cảnh Tuyên Đế có vẻ cực kỳ thiên vị."
"Ngươi có chịu yên đi không hả?!"
Là Quỷ Phố không nhịn được nữa nói thành tiếng.
Lăng Vân quay đầu nhìn hắn ta với khuôn mặt vô tội, đôi mắt trông chờ mong nhìn về Vệ Tư.
Vệ Tư tỏ vẻ tức giận!
"Tiểu Thất, con đến đẩy đi"
Vệ Đình đến gần chiếc xe lăn của Lăng Vân.
Vệ Tư cũng đến, khách khí nói với Lăng Vân: "Gia Cát tiên sinh, ta có vài lời muốn nói với nhỉ tử, cứ để Tiểu Thất đẩy ngài ra ngoài."
Nói rồi, ông ấy mỉm cười vươn ra ma trảo về phía Quỷ Phố.
Quỷ Phổ bị phụ thân nắm lấy cổ áo. "Không, không, phụ thân nghe con nói da 一
"Con có thể đẩy thêm một cái nữa!"
"Con —'...
Sau khi hạ triều, Cảnh Tuyên Đế không như thường lệ triệu tập nội các và các đại thân quân cơ để nghị sự, mà là trực tiếp trở về cung điện của mình.
Một hắc y nhân đã đợi hắn ta ở phía sau bức màn từ sớm.
Cảnh Tuyên đế nhìn bức màn đang lắc lư, liền biết hắc y nhân đang ở đó.
Hắn ta ra hiệu cho Phúc công công.
Phúc công công lập tức dẫn các cung nhân ra ngoài, tự mình đứng canh ở cửa.
Lúc Toàn công công đến, Phúc công công đã chặn người lại bên ngoài.
"Là thuốc bổ của hoàng thượng!"
"Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, lát nữa hãy mang đến."
"Lát nữa sẽ nguội.
"Nguội rồi thì hâm lại!"
Toàn công công am rồi đi mất.
Be hạ có khách quan trọng, nhưng chỉ có tên Phúc kia biết, còn hắn ta bị bỏ ra rial
Cảnh Tuyên Đế ngồi phịch xuống ghế, mặt đen như than.
Hắc y nhân bước ra, cười mỉm hỏi: "Be hạ sao vậy?”
Cảnh Tuyên đế bực bội hỏi: "Không phải ngươi nói Vệ Thanh chính là Gia Cát Thanh sao?"
Hắc y nhân đáp: "Đúng vậy."
Cảnh Tuyên đế hừ lạnh: "Nhưng hôm nay trong đại điện đã có một Gia Các Thanh khác. Tram dùng hết mọi cách để thử thách hắn, thậm chí cả bàn cờ chết mà ngươi đưa cho trẫm, tram cũng dùng rồi, hắn đã phá giải ngay trước mặt mọi người!"
Lúc này, hắc y nhân cũng thật sự có chút ngạc nhiên: "Không thể nào, bàn cờ chết đó không ai phá nổi."
Cảnh Tuyên Đế lạnh giọng nói: "Tóm lại, đã có một Gia Cát Thanh khác đến, Vệ Thanh đã được phủ định hoàn toàn, chẳng lẽ tin tức của ngươi sai, Gia Cát Thanh là Gia Cát thanh, Vệ Thanh là Vệ Thanh?”