Chương 2306: Tân Thương Lan Bá Khí 2
Chương 2306: Tân Thương Lan Bá Khí 2Chương 2306: Tân Thương Lan Bá Khí 2
Tên đánh xe hiểu ý, cẩn thận kéo rèm lại, cất ghế đi.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đỡ công chúa Huệ An dậy, đặt nàng ta tựa lên gối mềm.
Sau đó vô cùng nịnh nọt nhỏ giọng nói: "Ta đi về trước đây, Ninh Ninh bảo trọng."
Công chúa Tĩnh Ninh hững hờ ừ một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu xách thuốc nhỏ xuống xe ngựa.
Công chúa Huệ An dựa trên gối mềm lại không thoải mái, giật giật, nằm lên trên đùi công chúa Tĩnh Ninh.
Công chúa Tĩnh Ninh lườm muội muội bao rơm một cái: To gan."
Công chúa Huệ An ngủ khò khò.
Công chúa Tĩnh Ninh nhàn nhạt căn dặn tên đánh xe: "Hồi cung... Đi chậm một chút."
Trong tẩm cung của Cảnh Tuyên Đế, ba huynh đệ ở trước giường canh chừng ông ta.
Trình công công và Phúc công công đều có mặt.
Các thái y chỉ giữ lại hai người, những người còn lại về Thái Y Viện chờ lệnh.
Tiêu Độc Nghiệp tức giận hỏi Tiêu Trọng Hoa: "Tam đệ, sau khi phụ hoàng bị bệnh đệ đi đâu vậy? Tại sao cả một ngày không thấy tăm hơi?"
Tiêu Trọng Hoa mặt không đỏ tim không đập nói: "Trên đường hồi kinh Cảnh Dịch bị hai tên không rõ lai lịch theo dõi, ta và hắn đi đuổi bắt thích khách."
Tiêu Độc Nghiệp nửa tin nửa ngờ: "Vậy sao?"
Tiêu Trọng Hoa nói: "Nếu đại ca không tin, có thể phái người đến hầu phủ Uy Vũ hỏi thử, hôm nay Cảnh Dịch còn bị tên thích khách làm bị thương."
Tô Tiểu Tiểu nhờ bọn họ giấu chuyện Tô Huyên bỏ nhà ra đi, bởi vì Đào thị và Tô lão phu nhân không biết rõ tình hình, không muốn khiến hai người bọn họ lo lắng.
Huống chi Cảnh Dịch quả thật gặp phải hai tên thích khách, cũng thật sự bị thương.
Tiêu Độc Nghiệp lạnh lùng nói: "Sao lại trùng hợp như vậy, phụ hoàng vừa xảy ra chuyện, ngươi đã đi đuổi bắt thích khách?"
Tiêu Trọng Hoa không nhanh không chậm nói: "Đâu phải hôm nay phụ hoàng mới không thoải mái, hôm qua cũng không thấy đại ca vào cung thăm viếng phụ hoàng."
Tiêu Độc Nghiệp nghẹn họng: “Đó... Đó là vì phụ hoàng không nói với người bên ngoài!"
Tiêu Trọng Hoa không mặn không nhạt nói: "Đúng vậy, phụ hoàng không nói, ta làm sao biết được sáng nay phụ hoàng sẽ xảy ra chuyện? Ngược lại đại ca, đến sớm như vậy, chẳng lẽ đã sắp xếp tai mắt bên cạnh phụ hoàng?” Toàn công công bên ngoài cúi đầu xuống.
Tiêu Độc Nghiệp nói không lại Tiêu Trọng Hoa.
Hắn ta nhìn vê phía Tiêu Thuấn Dương bên cạnh: "Nhị đệ, tại sao đệ không lên tiếng?"
Tiêu Thuấn Dương nói: "Đại ca huynh không cảm thấy mình rất ồn ào sao?"
Tiêu Độc Nghiệp liên tiếp nghẹn họng: "...'
Tiêu Thuấn Dương và Tiêu Trọng Hoa đều đã nắm giữ bí mật của phủ Lương, hai người bọn họ đều biết rõ, người thật sự có tư cách cạnh tranh vị trí thái tử bọn họ.
Cảnh Tuyên Đế nhất định sẽ không lập Tiêu Trọng Hoa.
Nhưng trong triều không ít đại thân sẽ ủng độn hắn.
Giờ khắc này, người hy vọng Cảnh Tuyên Đế có thể vượt qua được nhất thật ra là Tiêu Thuấn Dương.
Một bên khác, bọn người Vệ Tư lần lượt được tiểu quân đoàn của Ngũ Hổ tìm về.
Thái hậu tạm thời hạ lệnh phong khẩu, không lan truyền chuyện Cảnh Tuyên Đế trúng gió ra khỏi cung.
Bọn họ biết được chuyện này từ Tô Tiểu Tiểu.
"Tô Huyên thế nào bào?"
Điều Vệ Tư lo lắng nhất là sự an nguy của Tô Huyên.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Huynh ấy nhiễm phong hàn, trị liệu ở chỗ tiền bối."
Vệ Tư hỏi: "Tiền bối là ai?"
Tô Tiểu Tiểu đạo: "À, vị sư phụ mà Vệ Đình nhận làm thầy Nam Cương."
"Là vị cao nhân đã cứu Tiểu Thất?"
"Chính là ông ấy"
Đối với ân nhân cứu mạng con trai, Vệ Tư cảm kích trong lòng, vẫn luôn muốn tìm cơ hội đích thân đi cảm tạ đối phương, nào có biết đối phương không nói một tiếng đã đi rồi.