Chương 2315: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 1
Chương 2315: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 1Chương 2315: Vạch Trân Bộ Mặt Thật 1
Trình Tang trực tiếp lôi Dương thị từ trên ghế dậy, bốp', cho bà ta một bạt tail
Dương thị bị đánh cho mấy cái, phải vịn vào quầy hàng khó khăn lắm mới đứng vững.
Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Trình Tang, đang định đánh trả.
Trình Tang quơ lấy mâm trang sức trên bàn, hung hăng đập lên người bà tal
Chưởng quầy hoảng sợ run rẩy: "Ây da, phu nhân, tất cả những thứ này đều là châu báu quý giá! Bà làm hỏng ta sẽ báo quan đấy!"
Tông Chính Huy nhàn nhạt đặt xuống một xấp ngân phiếu.
Chưởng quây nghẹn họng.
Tông Chính Huy vẫy tay với mấy tên hầu bưng trang sức.
Mấy tên hầu ngơ ngơ đi tới.
Ông ta lại đặt xuống một xấp ngân phiếu, thản nhiên đặt mấy mâm trang sức lớn lên quầy mớơi Trình Tang có thể chạm tay lớn.
Trình Tang một bụng lửa, chỉ muốn hung hăng đánh chết bà già đã ngược đãi Vi Vi.
Bà ấy căn bản không biết mình bắt được cái gì, tóm lại có thể bắt được cái gì thì đập cái đó!
Bà ấy đập lên người Dương thị, hoàn toàn không có trình tự gì.
"Ôi trời! Ôi trời!"
Dương thị bị đánh đến nỗi kêu là, mặt mũi trây xước, đầu thì sưng tấy.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Hoàng thị vốn nên đi ngăn cản, nhưng cũng hành động của nam nhân nào đó làm cho kinh ngạc đến mức quên mất bản thân nên làm gì.
Trình Tang nện một mâm, Tông Chính Huy lại đặt xuống một xấp ngân phiếu.
Sau đó nữa, thậm chí Tông Chính Huy còn móc ra kim phiếu.
Mệnh giá một trăm lượng, đổi thành bạc, một tấm là một ngàn lượng.
Chưởng quầy chưa từng thấy ai ngang tàng như thế.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, lúng ta lúng túng hỏi vị tài thần này: "Cần, cần nữa không?"
Tông Chính Huy chỉ vê phía một dãy ngọc như ý hoàng kim trên tủ cao: "Cái nặng nhất, lấy hết ra đât."
Nam Cương không có gì ngoài tiên.
Ở dưới quê Dương thị là một người chua ngoa, đanh đá, trong thôn không ai dám trêu chọc bà ta. Nếu như thật sự có người đánh nhau với bà ta, thì cũng là bà ta đè người ta ra mà đánh.
Bà ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng thế mà lại có một ngày mình bị người ta đè dưới đất tát vào mặt, đập lên đâu dã man thế này.
"Cái con mụ điên này! Từ đâu tới vậy! Ôi trời! Ôi trời ôi trời!"
Nói một câu, có thể bị đánh ba cái.
Dương thị bị đánh đến nỗi không có sức đánh trả.
Luận về thân hình, Dương thị tráng kiện hơn Trình Tang nhiều.
Dù sao cũng làm việc nhà nông quanh năm, không giống Trình Tang, sống an nhàn sung sướng, còn điên điên khùng khùng, gầy yếu nhiều năm như vậy.
Nhưng đối với một người mẫu thân mất đi con gái mà nói, không có gì có thể ngăn cản lửa giận của bà ấy.
Cho dù liều cái mạng này, bà ấy cũng phải cho Dương thị một bài học!
"Con mụ điên! Con mụ điên!"
Bốp!
Bốp bốp bốp!
Dương thị kêu càng lớn tiếng, bạt tai của Trình Tang càng vang dội.
Cuối cùng Dương thị bị đánh thành đầu heo.
Theo lý mà nói, trong cửa hàng xuất hiện tình huống đánh nhau au đả, chưởng quây và mấy tên hầu nên ra mặt ngăn cản mơi phải.
Nhưng ai đỡ được sự bạo tay của vị thần tài này?
Vừa nhìn là biết một nhân vật không chọc nổi!
Hoàng thị nhìn vàng đầy đất, vốn dĩ nên đau lòng cho mẹ chồng của bà ta, nhưng thế mà trong đầu lại đại nghịch bất đạo nghĩ rằng —— Nếu như cầm vàng đập ta thì tốt biết bao nhiêu...
Ta tùy tiện lấy mấy cái, chẳng phải sẽ phát tài sao?
Cuộc sống của Trần gia cũng không dư dả gì.
Sau khi con trai trúng cử, một thân hào hào nông thôn ở nơi đó khẳng khái giúp tiền, cho bọn họ một số bạc lớn để con trai vào kinh đi thi.
Thật ra số bạc kia cũng tiêu xài chẳng còn bao nhiêu.