Chuong 231: Hoa Bao 1
Chuong 231: Hoa Bao 1Chuong 231: Hoa Bao 1
Đại nương khá hài lòng mà thanh toán tiền, xách xương sườn rời đi.
Trái tim của La Đại Tráng đập bịch bịchI
Dáng vẻ của nàng lúc chặt sườn y chang tiểu nương tử nhà đồ tế vậy!
Tô Nhị Cẩu nói: "Tỷ, tối nay ta muốn ăn xương sườn!"
"Được, lấy năm cân." Tô Tiểu Tiểu cúi đầu móc túi tiền.
"Không tính tiền, cho ngươi!" La Đại Tráng ngang tàng nói xong, bắt đầu dùng dao chặt Xương sườn.
Tô Nhị Cẩu lại nói: "Tỷ phu cũng thích ăn!"
La Đại Tráng: 'Một trăm văn!"
Tô Tiểu Tiểu giới thiệu Lưu Bình với La Đại Tráng, từ nay trở đi đối phương sẽ lấy hàng và giao hàng, việc thanh toán vẫn diễn ra mỗi ngày một lân như La Đại Tráng yêu cầu.
Hắn ta là một người làm ăn bảo thủ, Tô Tiểu Tiểu hiểu điều này và không cảm thấy phiền phức chút nào.
Nàng mua mười cân xương sườn, mười cân thịt nạc vai, hai cái móng giò lợn lớn và hai phần nội tạng lợn.
Tô Tiểu Tiểu đưa hầu bao cho Lưu Bình để đối phương trả tiền, lại tặng La Đại Tráng một túi điểm tâm còn nóng hổi.
Lại bị lừa lần nữa, La Đại Tráng đưa cho Tô Tiểu Tiểu một bộ óc lợn với vẻ mặt vô cảm.
Từ nay, cả hai chẳng còn thiếu nợ nhau nữal
Sau khi rời khỏi chợ, Tô Tiểu Tiểu lại dẫn Lưu Bình đến Cẩm Ký.
Lưu Bình đã làm việc ở trấn trên nhiều năm, đường đi thì quen rồi, chủ yếu là làm quen người thôi.
Đây là lần đầu đối phương đến Cẩm Ký, nói chính xác hơn là lần đầu tiên đi vào trong Cẩm Ký, lúc trước có đi ngang qua nhiều lần, tiếc là hắn ta không dám, cũng không vào được.
"Cẩm Ký thật là lớn."
Lưu Bình nhìn đại đường được trạm trổ tinh xảo, cảm nhận sâu sắc rằng bản thân đi theo Đại Nha được mở mang tâm mắt.
Cẩm Ký có thêm vài gương mặt mới.
Tô Tiểu Tiểu chưa thấy được Tôn chưởng quầy, người đến bàn bạc với họ là một nam tử họ Hà, khoảng chừng 30 tuổi. Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiểu nhị gọi đối phương là Hà chưởng quầy.
"Các ngươi là... Hà chưởng quầy cau mày nhìn Tô Tiểu Tiểu và Lưu Bình - một người thì ăn mặc như thôn cô còn người kia trên giày có vài mảnh vá.
"Là Tô cô nương đúng không?" Một tiểu nhị ở trong bếp bước nhanh tới, mỉm cười với Tô Tiểu Tiểu rồi nói với Hà chưởng quầy: "Bọn họ tới giao hàng, lúc trước Tôn chưởng quầy hợp tác làm ăn.”
Hà chưởng quầy lại cau mày, đánh giá Tô Tiểu Tiểu một lượt từ trên xuống dưới, không có ý định bàn bạc với Tô Tiểu Tiểu, rời đi với khuôn mặt ngạo mạn.
Tiểu nhị vẻ mặt ôn hoà mà hỏi: "Tô cô nương, mang hàng đến chưa?"
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Mang đến, ở bên ngoài."
Tiểu nhị nói: 'Làm phiên ngài đưa đến phòng bếp một chuyến."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được."
Hà chưởng quây trở lại quầy hàng, cũng không biết đối phương đã nói gì với tiểu nhị bên cạnh, tên đó đi tới quát Tô Tiểu Tiểu: "Các ngươi đi cửa sau! Đừng có mà va chạm khách nhân ở đại đường!"
Ngay cả ngốc tử cũng nghe ra sự ghét bỏ và xem thường trong những lời này.
Tiểu nhị xấu hổ cười gượng: "Tô cô nương, chúng ta... Di cửa sau nhé?"
Tô Tiểu Tiểu: "Được."
Thấy nàng không để trong lòng, tiểu nhị thâm thở phào nhẹ nhõm.
"Tôn chưởng quầy đi đâu rồi?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tiểu nhị mở miệng đáp: "Có vẻ ông ấy... đến nơi khác thăng tiến rồi, nhưng Tô cô nương cứ yên tâm, thoả thuận ban đầu sẽ không thay đổi, tiền nong vẫn như thế."
"Ồ”" Tô Tiểu Tiểu không truy vấn nữa.
Lưu Bình dọn một trăm lòng đỏ trứng muối ra sau bếp, để lại bốn khay ô vuông đựng lòng đỏ trứng, ngày mai hắn ta sẽ mang cái mới đến để thay cái cũ.
Nhóm đầu bếp lần đầu nhìn thấy loại dụng cụ này, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Khay ô vuông cũng có thể đựng trứng, sẽ không đổ, không dễ vỡ và dễ dàng di chuyển.