Chương 2324: Sư Hụ Bá Khí! 3
Chương 2324: Sư Hụ Bá Khí! 3Chương 2324: Sư Hụ Bá Khí! 3
Trong sương phòng phía đông ở lầu ba, hắc y nhân được gọi là tứ gia đang ngồi thiên trong phòng.
Sau khi Cảnh Tuyên đế trúng gió, quốc sư cũng bị bắt.
Quân cờ tốt cứ như vậy bị phế mất, thật sự khiến người ta tiếc nuối.
"Phải nhanh chóng bồi dưỡng quân cờ mới."
Hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm nói.
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến âm thanh thông truyền của thủ hạ: "Tứ gia, có người cầu kiến."
Hắc y nhân mở mắt ra: "Vào đi."
Một nam tử mặc áo choàng màu đen cất bước đi vào, tay phải nâng vai trái lên, khom người hành lễ một cái: "Tứ công tử."
Hắc y nhân cười cười: "Thì ra là Liễu hộ pháp, ngươi cũng xuất đảo rồi? Là nghĩa phụ có phân phó gì sao?"
Liễu hộ pháp nói: "Thành chủ không có phân phó gì với tứ công tử, chỉ là lệnh cho thuộc hạ đến tìm Cầu lão về đảo."
Hắc y nhân nói: "Cầu lão rời đảo nhiêu năm, tại sao nghĩa phụ đột nhiên lại muốn tìm ông ta trở vê?"
Liễu hộ pháp nói: "Tâm tư của thành chủ, thuộc hạ không dám tự mình đoán bừa."
Hắc y nhân ừ một tiếng: "Có tung tích của Cầu lão rồi à?"
Liễu hộ pháp thẳng thắn đạo: "Có thuộc hạ gặp được Cầu lão ở Nam Cương, chỉ tiếc để ông ta chạy mất, một đường lần theo dấu vết đến Đại Chu, phát hiện ông ta vào kinh thành."
Hắc y nhân nhíu mày: "Ý của ngươi là, bây giờ Cầu lão đang ở kinh thành?"
Liễu hộ pháp gật đầu: "Không sai."
Hắc y nhân cười nhạt một tiếng: "Thú vị đấy. Trước đó không lâu, thủ hạ của ta giao thủ với một người trẻ tuổi ở kinh thành, đối phương thế mà lại đồng thời sử dụng Lưu Tinh Bộ của Thiên Cơ Các, cùng với Toái Không Chưởng của Thiên Ngọc Đường."
Liễu hộ pháp cau mày nói: "Chỉ có Cầu lão tinh thông tuyệt học của nhiều môn phái như vậy!
Hắc y nhân từ tốn nói: "Đúng vậy, người khác chỉ học một môn công phu là đã quá sức rồi. Nếu như Cầu lão ở kinh thành, vậy thì ta có thể kết luận, người trẻ tuổi lân trước có liên quan đến Cầu lão."
Liễu hộ pháp không thể làm gì khác hơn nói: "Thế nhưng Cầu lão cứ trốn không chịu ra..." Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Lay danh nghĩa của ta, để lại ám hiệu ở các nơi trong kinh thành, tất cả người của đảo Thiên Sơn, nhất định phải tới đây gặp ta! Kẻ trái lệnh, xử trí bằng thành quy!"
"Công tử!"
Một ám vệ vội vàng đi vào viện tử của Lăng Vân.
Lăng Vân vừa chỉnh đàn lớn xong, lúc này đang chỉnh âm cho đàn nhỏ của ba tiểu nghiệt đồ.
"Chuyện gì?"
Hắn ta hỏi.
Am vệ dâng một phiến lông phượng hoàng cho hắn ta: "Tứ công tử đến kinh thành rồi, hắn vừa phát mệnh lệnh, cho tất cả người của đảo Thiên Sơn đến Vạn Tiên Lâu gặp hắn."
Vạn Tiên Lâu, chính là Di Hồng Viện mới mở.
Lăng Vân khinh thường nói: "Hắn ta là cái thá gì, cũng có tư cách ra lệnh cho ta?”
Dứt lời, Lăng Vân cầm lấy lông phượng hoàng, không chút nghĩ ngợi ném vào lò đun nước trà đang cháy.
Giày vò cả một buổi chiều, cuối cùng ba đứa nhỏ cũng hao hết thể lực ở chỗ sư công, ngã trái ngã phải ngủ thiếp đi.
Lão nhân thoát khỏi ba tiểu đồ tôn vác lên lưng cái túi vải của mình, thi triển khinh công đi đến cửa sau của phủ Hộ Quốc Công.
Ông ấy nhân lúc bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng tháo chốt cửa, kéo cửa ra.
Một chân vừa bước ra ngoài, bầu trời du du dương dương bay xuống một phiến lông phượng hoàng.
Con ngươi của ông ấy co rụt lại, lập tức rụt chân trở vê, không chút nghĩ ngợi đóng cửa lại!
Vốn dĩ đêm nay định dẫn Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ đến phủ Trấn Bắc Hầu, ai ngờ ba đứa nhỏ ngủ đến trời đất tối đen, sét đánh cũng không dậy.
Xem ra sẽ ngủ đến khi trời sáng.
Tô Tiểu Tiểu chỉ đành cùng Vệ Đình đến Tô gia.