Chuong 233: Hoa Bao 3
Chuong 233: Hoa Bao 3Chuong 233: Hoa Bao 3
Quả nhiên, điểm tâm mà đôi tỷ đệ này bán chưa bao giờ làm người ta thất vọng!
Đại nương hỏi: "Cái này không giống bánh bột ngô mà các ngươi bán trước đó, đây cũng là bánh lão bà sao? Nhân gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu cười mà không nói, nhìn về phía Tô Nhị Cẩu.
Cậu ta đứng thẳng lưng, nói với vẻ mặt đầy tự hào: "Đây là bánh Nhị Cẩu!"
Bánh Nhị Cẩu?
Là nhị cẩu mà họ biết ấy à?
Sao lại chọn một cái tên lạ thế?
Quá quê mùal
Nhưng hương vị thật là tuyệt vời!
Mặn mặn ngọt ngọt, khác hẳn với vị béo ngậy tinh tế của cải mai khô, nó mộc mạc, dày đặc và mềm xốp, càng nhai càng thấy ngon!
Vỏ bánh cũng mềm hơn, mang lại cảm giác mềm mại và đầy đặn, làm người ta vô thức cắn nó nhẹ nhàng hơn.
Trời ơi, sao lại có người làm bánh bột ngô ngon như vậy?
"Cho ta mười cái!" Một nam tử trẻ tuổi nói.
"Ta cũng muốn mười cái!" Đại thẩm đăng sau cũng nói.
"Mười lăm cái!"
"Hai mươi cái!"
Từ từ, các người còn chưa hỏi giá mài
Qua một năm, mọi người đều trở nên giàu thế sao?
Giá bánh chà bông cao hơn bánh lão bà một ít, do quy trình làm phức tạp hơn, phí tổn cũng cao.
Bánh chà bông mứt táo mười lăm văn một cái, bánh chà bông trứng muối thì hai lăm văn một cái.
Cái giá này chắc chắn không tính là bình dân, lúc đầu Lưu Bình nghe được đã rất sốc, hắn ta ước tính có thể bán được nhiều nhất là một nửa số bánh.
Lưu Bình mới đi ra sau bếp truyên lời thôi, lúc quay lại thì trợn tròn mắt!
Các người đi nhầm chỗ hả? Cẩm Ký ở bên cạnh kial
Tô Nhị Cẩu thu tiên đến nỗi mỏi tay, người đưa tiền nối liên không dứt, không đưa được đến tay Tô Nhị Cẩu liền dứt khoát nhét vào trong lòng ngực cậu ta. "Ai nha! Đừng cướp đừng cướp! Phải xếp hàng nha!"
"Không được sờ tal"
"Oái! Ai véo mông của ta vậy!"
Tô Nhị Cẩu binh hoang mã loạn!
Tô Tiểu Tiểu gói điểm tâm cho khách một cách tuần tự, động tác nước chảy mây trôi, trí nhớ kinh người, không có chút sai lầm nào.
"Đại gia, ba cái bánh hạt dẻ của ngài."
"Tiểu huynh đệ, năm cái bánh Nhị Cẩu của ngươi đây."
"... Đúng, mỗi người chỉ được mua năm cái."
"Tốt, ta lập tức gói cho ngài, tổng cộng 120 văn."
Lưu Bình trợn mắt há hốc mồm, tức phụ nhi từng nói với hắn ta rằng việc làm ăn của Đại Nha rất tốt, tất cả bánh bột ngô được làm mỗi ngày đều bán hết.
Nhưng bánh đã bán hết trong một canh giờ, người xếp hàng bên này còn dài hơn cả bên Cẩm Ký rồi!
Người không biết còn tưởng đây mới là quán mà Cẩm Ký mở.
"Mọi người đừng đi nhầm... Cẩm Ký ở chỗ này! Điểm tâm sắp ra lò rồi! Đồ bán bên ngoài không phải điểm tâm của Cẩm Ký! Cẩm Ký không mở quán ven đường!"
Là giọng một tiểu nhị mới tới của Cẩm Ký.
Chắc là thân tín của Hà chưởng quầy, đi ra thấy rất nhiều khách đang xếp hàng tại nhà mình bị cướp, tưởng bên kia mạo danh thay thế, cho nên mới hét lên như vậy.
Một vị đại thẩm ôm rổ chống nạnh dỗi lại: "Lão nương mua đồ ở quán ven đường đấy!"
Mọi người cười ha ha hai
Đúng vậy, thứ họ muốn mua ở quán ven đường của hai tỷ đệ mà?
Ngốc tử ở đâu ra thế?
Còn đi nhầm cơ á?
Ngươi có đi nhầm thì chúng ta cũng không đi nhầm!
Bên kia, điểm tâm của Cẩm Ký cũng đã ra lò, nhưng chẳng có vị khách nào bên Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu bị cướp đi cả.
Không chỉ thế, Tô Tiểu Tiểu nhận ra lần này có không ít khách là quản sự hoặc hạ nhân của gia đình giàu có.
Điều này chứng tỏ lượng khách hàng của nàng đã được nâng lên một tâm cao hơn.
Nàng sắp bước vào thị trường mới, đây chắc chắn là bất ngờ lớn nhất trong năm mới!