Chương 2336: Ha Giận, Uy Nghiêm Của Cha Tô 3
Chương 2336: Ha Giận, Uy Nghiêm Của Cha Tô 3Chương 2336: Ha Giận, Uy Nghiêm Của Cha Tô 3
Một bên khác, hai tên đại nội cao thủ đưa Tô Thừa đến cửa cung.
Hai người bọn họ là tâm phúc của thái hậu, biết thái hậu thân thiết với phủ Hộ Quốc Công, vô cùng khách sáo với Tô Thừa.
Một người trong đó lấy ra một bình kim sang dược đưa cho Tô Thừa: "Tần phó thống lĩnh, ngài bị thương rồi, bôi chút thuốc đi."
Tô Thừa lau máu trên khóe miệng, không để ý nói: "Không có gì đáng ngại, đa tạ, ngươi câm về đi."
Người còn lại nói: Đêm nay thái hậu sẽ phái người trông coi Chiêu Dương Điện.”
Lời này nghe thì như đang nói cho Tô Thừa biết, để ông đừng lo lắng cho sự an nguy của Bạch Hi Hòa, thật ra cũng là đang nhắc nhở ông, đừng lén lút đến Chiêu Dương Điện nữa, cẩn thận người khác nắm được điểm yếu.
Ân tình này, ông ghi nhớ kỹ.
Ông quay người hòa vào bóng tối, hung ác nói: "Con chó Tiêu Thuấn Dương, một ngày nào đó lão tử nhất định sẽ phế ngươi!"
Chiêu Dương Điện.
Bạch Hi Hòa ngây người ngồi trước gương đồng.
Tiểu Doãn Tử đau lòng bôi thuốc lên cổ tay bà ấy.
Trong lòng hắn ta mắng nhị hoàng tử một ngàn lần, một vạn lần.
Đêm nay nếu như không phải hộ quốc công kịp thời xuất hiện, e là thái hoàng thái hậu khó giữ được tấm thân trong sạch.
Thời khắc này, chắc hẳn thái hoàng thái hậu rất cần người mình thích ở bên cạnh.
Chỉ tiếc, cao thủ đại nội bao vây Chiêu Dương Điện, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến bọn họ đề phòng.
Hộ quốc công không thể nào xuất hiện lần nữa.
"Chủ tử, nếu trong lòng người khó chịu, thì khóc đi."
Bạch Hi Hòa không khóc, chỉ lựa từng bộ y phục trẻ con đã bị Tiêu Thuấn Dương làm hỏng ra.
"Ngươi đi lấy vải đến đây, ta sẽ làm lại."
Nàng bình tĩnh đến nỗi dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng càng như thế, Tiểu Doãn Tử càng lo lắng. Trải qua chuyện như vậy, trong lòng thái hoàng thái hậu tui thân biết bao nhiêu, sợ hãi biết bao nhiêu?
Tiểu Doãn Tử: "Chủ tử..."
Bạch Hi Hòa: "Lay cuộn vải màu lam, chỉ vàng cũng sắp hết rồi, đến khố phòng lấy luôn thể. Nhanh lên, ta muốn làm xong trước khi trời sáng."
Tiểu Doãn Tử nức nở nói: "Chủ tử..."
Bạch Hi Hòa bình tĩnh nói: "Ta không buồn, ta cũng không muốn khóc, ta chỉ muốn làm cho Tiểu Bảo mấy bộ y phục."
Tiểu Doãn Tử len lén lau nước mắt.
Thái hoàng thái hậu cô đơn đơn quá.
Thâm cung to lớn như vậy, không có bằng hữu, cũng không có con cái.
Hai mươi năm dài đằng dang, trái tim thiếu nữ linh động kia đã chết héo từ lâu rồi.
Tiểu Doãn Tử đi lấy vải vóc và kim khâu đến.
Bạch Hi Hòa bắt đầu xỏ kim.
Cổ tay của bà ấy sưng đỏ, cử động một cái ngay cả xương cốt cũng đau đớn.
Bà ấy lại giống như không còn tri giác.
Nàng không dám để mình dừng lại, nỗi cô đơn vô tận kia sẽ nuốt chứng bà ấy.
Ngoài cung, Tô Thừa đã đi xa, lại đột nhiên dừng chân: “Đi ông nội nó!”
Hai tên cao thủ đại nội đang định đóng cửa cung lại, đột nhiên nhìn thấy Tô Thừa quay lại.
Một người trong đó hỏi: "Tần phó thống lĩnh, quên thứ gì sao?"
Tô Thừa áy náy nhìn hai người bọn họ một cái: "Xin lỗi."
Dứt lời, ông vung nắm đấm lên, đặt hai người nằm xuống.
Bạch Hi Hòa lang lặng may y phục.
Dưới ngọn đèn mờ nhạt, đôi mắt đau rat đến nỗi gân như muốn rơi lệ.
Bỗng nhiên, trong viện truyền đến tiếng đánh nhau.
Tiểu Doãn Tử hãi hùng khiếp vía đứng dậy: "Chắc không phải là nhị hoàng tử giết trở lại đấy chứ? Hắn có thôi đi không?"
Cho dù Tiểu Doãn Tử sợ hãi, nhưng vẫn giơ một cái ghế lên.
"Thề thề thê... Thê chết bảo vệ thái hoàng thái hậu!"
Lạch cachl
Cửa điện bị đạp ral "A ——'!" Tiểu Doãn Tử hét lớn một tiếng, bỗng nhiên đập cái ghế trong tay về phía đối phương.