Chương 2346: Giải Quyết 3
Chương 2346: Giải Quyết 3Chương 2346: Giải Quyết 3
Nếu đã biết được cứ điểm của thế lực ngầm, vậy thì tất nhiên phải đi một chuyến.
Vệ Lục Lang đề xuất dẫn binh vây quét.
Ý kiến này rất nhanh đã bị ba người còn lại phủ định.
Dẫn binh vây quét động tĩnh quá lớn, chưa kể đến việc dễ khiến bách tính sợ hãi, lỡ như những người đó bắt bách tính làm con tin, hoặc lẫn vào đám đông bỏ chạy đi sẽ không hay.
Vệ Thanh nói: 'Làm rõ nhân số và thực lực chỉnh thể của đối phương trước, roi mới chờ thời cơ mà hành động."
Vệ Lục Lang lẩm bẩm nói: "Nhị ca, ý của huynh chắc không phải là bảo bọn ta... đến thanh lâu đấy chứ? Ta và đại ca thì không có vấn đề gì rồi, nhị tẩu có đồng ý không? Thất đệ muội có đồng ý không? Nói không chừng đi xong về trực tiếp quỳ ván giặt đồ một đêm 一一"
Lời này, thành công đắc tội với Quỷ Phố, Vệ Thanh, Vệ Đình toàn.
Vệ Lục Lang dựa vào thực lực, vui vẻ được ba huynh đệ chăm sóc một phen.
—— Chẳng có ai thiếu đòn như thế cả.
Ban ngày Vạn Tiên Lâu không mở cửa, đến tối bọn họ mới có thể hành động.
Vệ Đình và Vệ Lục Lang một đêm chưa ngủ, hai người ai về viện của người nấy ngủ bù trước.
Vệ Thanh cũng đi chơi cùng Vệ Hi Nguyệt và Lý Uyển.
Quỷ Phố ngồi một mình trên bậc thang, nhìn những cây quýt Chử Phi Phượng tự tay trông mà ngẩn người.
Bỗng nhiên, hai tai của hắn ta khẽ động đậy, cảnh giác hỏi: "Kẻ nào!"
Thứ đáp lại hắn ta chỉ có một cây phi tiêu ác liệt!
Hắn ta nghiêng người né tránh.
Phi tiêu đâm thật sâu vào vách tường phía sau hắn ta.
Khí tức của đối phương rất nhanh đã biến mất không thấy đâu.
Quỷ Phố quay đầu kiểm tra phi tiêu, lại bất ngờ phát hiện một cái túi thơm ghi dưới phi tiêu.
Túi thơm hơi cũ, nhưng Quỷ Phố vừa nhìn là nhận ra đây là túi thơm Chử Phi Phượng tự tay may.
Nàng ấy thường đeo trên người, ngay cả mùi hương và chữ "Phượng" thêu bên trong túi thơm đều giống y như trong ký ức.
Quỷ Phố nắm chặt túi thơm, đuổi theo phương hướng mà người kia biến mất.
Hắn ta một đường đuổi theo ra khỏi phủ đệ, xuyên qua con phố dài với biển người đông đúc.
Trên đường có quá nhiều bách tính, nhiều lân suýt nữa là mất dấu. Cuối cùng, khi rẽ vào một ngõ cụt yên ắng, hắn ta thành công chặn được đối phương.
Hắn nhìn người đội mũ rộng vành và đeo mạng che mặt trước mặt, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai? Cái túi thơm này từ đâu mà có?”
Đối phương không nói gì, nhìn xung quanh, dường như đang muốn thoát thân dễ dàng từ một chỗ nào đó.
"Ngươi trốn không thoát đâu!"
Quỷ Phố đạp lên trước một bước, tung một chưởng về phía đối phương.
Đối phương bỗng nhiên thi triển khinh công nhảy lên.
Nhưng Quỷ Phố nhanh hơn hắn ta, một chiêu đã lôi hắn ta xuống.
Hắn ta chật vật ngã xuống đất, lại nhanh chóng đứng lên.
Quỷ Phố mơ hồ cảm thấy xúc cảm khi kéo hắn ta xuống không đúng lắm, nhíu mày, nhân lúc hắn ta không phòng bị tháo mũ rộng vành và mạng che mặt của đối phương xuống.
"Phi Phượng?"
Quỷ Phố sợ ngây người.
Khi xúc cảm không đúng, hắn ta đã đoán được là nữ tử, nhưng hắn ta hoàn toàn không ngờ vậy mà lại là thê tử của mình - Chử Phi Phượng.
"Phi Phượng, tại sao nàng ——”
Chử Phi Phượng xoay người rời dil
Quỷ Phố giữ chặt cổ tay của nàng ta: "Phi Phượng, tại sao nàng lại đi? Tại sao không trở về Vệ gia?"
Chử Phi Phượng giãy giụa.
Quỷ Phố gắt gao giữ chặt không buông tay, ánh mắt sáng rực nhìn nàng ta: "Phi Phượng, có phải nàng đang giận ta hay không, trách ta nhiều năm như vậy cũng không trở và..."
Lời còn chưa dứt, Chử Phi Phượng đột nhiên rút con dao găm giấu trong tay áo ra, hung hăng đâm về phía Quỷ Phối