Chương 2356: A Huyên Xấu Bung 3
Chương 2356: A Huyên Xấu Bung 3Chương 2356: A Huyên Xấu Bung 3
Có một điều có thể khẳng định, hắn ta chắc chắn là người của đảo Thiên Sơn.
"Có phải là tên Hạ Hầu Ngạn kia không?" Vệ Lục Lang hỏi.
Tô Huyên nói: "Khó mà nói trước, phải thử võ công của hắn ta mới biết được."
Vệ Lục Lang lại nói: "Hay chính là tên thành chủ kia? Ta thấy hắn ta lòng lang dạ thú, muốn điều khiển hoàng thất của các nước, hạ độc thủ với người của Vệ gia cũng không có gì lạ."
Vệ Đình trâm ngâm nói: "Thử Hạ Hầu Ngạn trước đi."
Lục Ngạo Thiên gân cái cuống họng khàn khàn lên mà la: "Ret cuộc các ngươi đang nói gì vậy? Lão tử nghe không hiểu! Đã hỏi xong chưa? Có đánh nữa không?”
Tô Huyên nhìn ông ta, bỗng nhiên nở nụ cười nhạt: "Đánh."
Lục Ngạo Thiên: Tiểu tử ngươi cười lên, trong lòng ta có chút sợ hãi là sao vậy?I
Nửa khắc sau, Lục Ngạo Thiên bị đưa đến một đình viện lạ lãm.
Trong đình viện cây cỏ xanh tốt, hương hoa bốn phía.
Lục Ngạo Thiên lúng ta lúng túng nói: "Đánh ở đây hả? Cái đình viện rách này làm sao mà thi triển hết được chứ?"
Tô Huyên mỉm cười.
Trong lòng Lục Ngạo Thiên càng cảm thấy sợ hãi, luôn cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Tô Huyên nhìn về phía nhà chính nói: "Tiền bối, dược liệu ngài cần ta để trên bàn nhé."
Lục Ngạo Thiên nói với Tô Huyên: "Này, ngươi có ý gì đây? Ngươi muốn đi hả?"
Lão nhân từ trong nhà đi ra.
Ông ấy vừa nhìn thấy Lục Ngạo Thiên trong viện, cả người chấn động!
Lục Ngạo Thiên cũng nhìn về phía ông ấy.
Có điều, không đợi Lục Ngạo Thiên thấy rõ ông ấy là ai.
Lão nhân vèo một cái lướt qua, nhanh đến nỗi chỉ còn lại một tàn ảnh.
Bốp!
Lão nhân vung một cái bạt tail
Lục Ngạo Thiên chổng vó, thẳng tắp ngã xuống bãi cỏ.
Ngọc, Diện, La, Sát.
Ngươi, không, nói, võ, đức.
Lục Ngạo Thiên hai mắt đảo ngược, đầu nghiêng qua một bên, lè lưỡi ngất xiul Tô Huyên cười ra khỏi viện tử.
"Ta chỉ nói cho ngươi một cơ hội quyết đấu, chứ đâu có nói người quyết đấu với ngươi là ai."
Màn đêm buông xuống.
Việc kinh doanh của Vạn Tiên Lâu cũng chính thức bắt đầu.
Tú bà dẫn theo các cô nương oanh oanh yến yến kéo khách ở cửa.
Nhắc tới các cô nương của Vạn Tiên Lâu, thật sự không phải những cô nương trong thanh lâu tâm thường có thể so sánh được.
Mỗi một người dung mạo như thiên tiên, tư thái linh lung, còn tài tình vẹn toàn, những khách nhân từng tới đây không có một ai là không lưu luyến quên vê.
Sau khi Vệ Đình, Vệ Thanh, Vệ Lục Lang, Quỷ Phố dịch dung, xuống xe ngựa di tới cửa của Vạn Tiên Lâu.
Tú bà vừa thấy bốn vị công tử tuấn tú, đôi mắt bà ta lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanhI
Không cần nhìn mặt, chỉ với thân hình vai rộng eo hẹp, cường tráng mạnh mẽ đó, cũng có thể làm cho nữ nhân chảy nước miếng!
"Mấy vị công tử! Lần đầu tiên tới Vạn Tiên Lâu đúng không?"
Tú bà cười híp mắt nghênh đón, hận không thể dùng tay sờ lên bộ ngực rắn chắc của bọn họ.
Nếu trẻ lại tâm mười tuổi, bà ta chắc chắn sẽ thu bọn họ dưới váy!
Mấy người bọn họ lạnh nhạt nhìn bà ta.
Tú bà ngượng ngùng cười, rút lại bàn tay suýt chút nữa đã chạm lên, nịnh hót nói: "Mấy vị công tử vừa nhìn là biết khách quý, nào, mời lên lâu! Các cô nương, tiếp khách thôi!"
"Tới liên!"
Mấy cô nương ăn mặc trang điểm lộng lẫy thản nhiên đi xuống lâu.
Vốn dĩ cho rằng lại mấy nam nhân xấu xí, ăn chơi trác táng, ai ngờ được vậy là lại là mấy quý công tử trẻ tuổi giống như thần tiên.
Điêu này khiến các cô nương rất vui mừng, chưa có một ngày nào trông ngóng tiếp khách như hôm nay.
Bình thường là một cô nương tiếp đãi một vị khách, bây giờ chỉ có bốn vị công tử, lại một hơi tới tám chín người.