Chương 2377: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 2
Chương 2377: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 2Chương 2377: Vệ Tiểu Bảo Đội Nồi 2
Tô Tiểu Tiểu duỗi bàn tay đeo găng tay tơ bạc ra, nắm chặt lưỡi kiếm của nàng ta.
Lúc này Vô Ưu mới nghi ngờ quan sát Tô Tiểu Tiểu từ trên xuống dưới.
Nữ nhân này rốt cuộc xuất hiện từ đâu?
Tại sao mình không nghe thấy bất luận một động tĩnh gì của khinh công?
Còn bao tay của nữ nhân này là loại binh khí nào? Vậy mà lại có thể không sợ lưỡi kiếm của nàng ta?
Lúc Vô Ưu quan sát mình, Tô Tiểu Tiểu nhân cơ hội lấy ra một chiếc ngân châm, nhanh chóng đâm về phía huyệt thái dương của Vô Ưu.
Ngâm châm dùng để làm ám khí là đặc chất, một khi đâm xuống, có thể xuyên qua sọ.
Ánh mắt của Vô Ưu thoáng thấy động tác của nàng, kịp thời vươn tay ra, giữ chặt cổ tay của nàng.
Ngân châm dài cách huyệt thái dương chỉ có nửa tấc.
Vô Ưu lạnh lùng nói: "Ra tay rất ác độc."
Tô Tiểu Tiểu từ tốn nói: "Đối phó với loại tiểu nhân âm độc như ngươi, không cần thủ hạ lưu tình!"
Tô Tiểu Tiểu một cước đạp mạnh lên mũi chân Vô Ưu.
Vô Ưu lần nữa né qua.
Tốc độ thật nhanh!
Tô Tiểu Tiểu âm thầm kinh hãi.
Có điều, vốn dĩ nàng không trông cậy vào một chiêu là có thể đánh trúng nàng ta.
Nàng nhân lúc đối phương vận công phần thân dưới, thoát khỏi sự kiêm hảm bởi tay phải của đối phương.
Tô Tiểu Tiểu rút bàn tay bị giữ chặt ra, một chưởng đánh lên bả vai Vô Ưu.
Hai người song song lui vê sau mấy bước.
Vô Ưu triệt để bị chọc giận, một kiếm chém về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng thi triển khinh công, muốn nhảy lên.
Làm sao biết nàng vừa nhảy lên.
Không nhảy được!!!
Nàng lại nhảy lên!
Nhảy lên được rồi—— AI J
Lại ngã xuống rồi!
Tô Tiểu Tiểu luống cuống tay chân, bay nhảy một hồi.
Vệ Tiểu Bảo!
Con lại béo lên rồi!
Vệ Tiểu Bảo hoàn toàn không muốn đội nồi:..."
Cũng may phòng dược không làm hỏng chuyện quan trọng.
Thời khắc mấu chốt, Tô Tiểu Tiểu đi vào phòng dược.
Còn Vô Ưu ở lại trong rừng triệt để mất bình tĩnh.
Nàng ta bước nhanh đến phía dưới cây đại thụ kia, ngẩng đầu lên.
Có chuyện gì vậy?
Nữ nhân kia biết ảo thuật à?
Cứ như vậy từ đột nhiên biến mất trên cây đại thụ?
Tô Tiểu Tiểu đã có vết xe đổ từ lần trước, lần này chuẩn bị đầy đủ mới ra ngoài.
Từ khoảnh khắc lóe ra khỏi phòng dược, thân hình của nàng kịch liệt rơi xuống, cũng may nàng đã suy nghĩ vô số lần phương án tự cứu trong đầu.
Nàng giữ chặt một thân cây to thô, mượn lực nhoáng một cái, vững vàng rơi trên một thân cây khác.
Nàng lấy xuống mũi tên ngậm trong miệng, kéo cung vàng ra, nhắm chuẩn lưng của Vô Ưu hung hăng bắn tới!
Tốc độ của mũi tên nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Đến khi Vô Ưu phát giác được nguy hiểm muốn tránh né thì đã muộn rồi.
Mũi tên cường thế xuyên thủng vai phải của nàng ta.
Nàng ta kêu đau một tiếng, bị lực tác động mạnh mẽ của bị mũi đánh ngã, chật vật phun ra một ngụm máu!
Vô Ưu đau đến nỗi toàn bộ thân thể đều đang co rút.
Sắc mặt của nàng ta nhanh chóng rút đi huyết sắc, ngay cả khi hô hấp cũng cảm nhận được sự đau đớn của phối.
“Trên mũi tên có độc...'
Vô Ưu vội vàng phong bế huyệt đạo vai phải của mình.
Tô Tiểu Tiểu dù bận vẫn ung dung mà nhìn nàng ta: "Vô dụng thôi, loại độc mà ta bôi lên đầu mũi tên không phải loại độc bình thường, trái tim của ngươi chỉ cân đập một nhịp, nó sẽ lập tức trải rộng thân thể của ngươi." Vô Ưu căm hận nói: "Rốt cuộc ngươi là ai? Độc của ngươi, còn có phích lịch châu của ngươi, tất cả chúng tới từ đâu?"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Ôi, còn nhớ thương phích lịch châu của ta à?"
Vô Ưu uy hiếp nói: "Ngươi đưa thuốc giải cho ta, ta có thể cân nhắc không giết ngươi, nếu không, chỉ dựa vào thân thủ của ngươi, cho dù ta trúng độc, cũng có thể kéo ngươi cùng đồng quy vu tận trước khi tắt thởI"
Được rồi, nàng thừa nhận, thân thủ của nàng không bằng thủ lĩnh đặc vụ.