Chương 2391: Săn Giết, Cuồng Ma Sung Muội 1
Chương 2391: Săn Giết, Cuồng Ma Sung Muội 1Chương 2391: Săn Giết, Cuồng Ma Sung Muội 1
Chếch đối diện, Vệ Lục Lang và Sơn Tịch La Hán giao thủ.
Tô Ly nhìn mà không kịp nhìn.
Rất nhanh, Thanh Nhan và một tên thuộc hạ khác của Hạ Hầu Ngạn đến đây.
Người mà bọn họ nhắm vào không phải Tô Mạch, mà là Tô Ly đang trốn ở một bên quan sát trận chiến.
Tô Ly đứng dậy, vén tay áo lên, phách lối cuồng vọng nói: "Ha, ta đánh không thắng hai người kia, chẳng lẽ cũng đánh không lại hai tên thị vệ như các ngươi sao? Nhào vô đi!"
Âm!
Tên thuộc hạ một đấm đánh bay Tô Ly.
Tô Ly thê thảm treo trên một nhánh cây, trùng hợp là treo ngay trên đỉnh đầu của Tô Mạch.
Hắn ta mặt xám như tro nói: "Đại ca, có người bắt nạt đệ đệ của huynh."
Tô Mạch không để ý tới hắn ta.
Thân hình của tên thuộc hạ kia nhảy lên, một đao bổ xuống đầu Tô Ly.
Tô Mạch nhìn cũng không nhìn, nhảy lên, cả người lướt vê phía Hạ Hầu Ngạn, một kiếm chém ra sau.
Soạt!
Cánh tay và cả hoàn thủ đao của tên thuộc hạ kia bay ra ngoài.
"A a——"
Tên thuộc hạ phát ra một tiếng hét thê thảm, đau đớn ngã trên mặt đất.
Thanh Nhan bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người.
Người đó... Vừa rồi chỉ dùng một chiêu sao?
Đây chính là ám vệ của thành chủ phủ đó!
Điều càng đáng sợ hơn là, rõ ràng người đó không có để ý bên này.
Giống như hắn ta đang nhắm đến tứ gia, chỉ là nửa đường thuận đường giải quyết một cái rắc rối mà thôi.
Hạ Hầu Ngạn cũng có chút kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc vì đối phương có thể một chiêu giết chết thuộc hạ của hắn ta, điêu này chẳng có gì ghê gớm, hắn ta cũng có thể dễ dàng làm được.
Mà là trên người đối phương dường như có một luồng khí tràng khiến người ta nhìn không thấu.
Giống như sát khí, nhưng lại nhiêu hơn sát khí một chút gì đó. Tô Mạch nhìn hắn ta: "Vẫn không chạy sao?"
Ánh mắt Hạ Hầu Ngạn đảo qua phía sau Tô Mạch.
Tô Mạch nói: "Muốn giải quyết hắn ta trước?"
Tô Mạch không hề quay đầu lại mà chém ra một đường kiếm khí, hung hăng đánh bay Thanh Nhan đang dự định đánh lén mình.
Ánh mắt Hạ Hầu Ngạn trầm xuống.
Hắn ta bỗng nhiên ý thức được một chuyện, hình như mình đánh giá thấp Đại Chu rồi.
Vốn dĩ cho rằng một cường quốc như Tây Tấn, mới có thể cao thủ nhiều như mây.
Mấy tháng sau khi đến nơi này cũng đã nghiệm chứng suy nghĩ của mình.
Nhưng không ngờ gần đây, hết cao thủ này đến cao thủ khác lộ ra giống như măng mọc sau mưa.
Tô Mạch bình tĩnh nhìn Hạ Hầu Ngạn: "Vẫn đang do dự? Xem ra cần phải hung ác thêm một chút mới được.”
Dứt lời, một cánh tay của hắn ta rung động, trực tiếp công kích đan điền của Hạ Hầu Ngạn.
Hạ Hầu Ngạn vung lên hoàn thủ đao lên, dùng lưỡi kiếm ngăn chặn trường kiếm của Tô Mạch.
Cổ tay của Tô Mạch xoay vòng, linh hoạt cắt lên cánh tay của hắn ta.
Soạt.
Cảng tay trái của Hạ Hầu Ngạn bị cắt một vệt dài một tấc.
Hạ Hầu Ngạn giận dữ, một đao chém lên trường kiếm của Tô Machl
Cánh tay của Tô Mạch hơi tê dại, nhưng không hề có ý định muốn né tránh, ngược lại trường kiếm xoay vòng, đè ngược lên thủ hoàn đao của hắn ta.
Lập tức Tô Mạch vỗ một chưởng lên chuôi đao của hắn ta, đánh thủ hoàn đao của hắn ta bay ra ngoài!
Binh khí rời tay, không nghiêng không lệch cắm bên chân của Sơn Tịch La Hán.
Sơn Tịch La Hán nhướng mày, nhìn về phía bị đoạt binh khí Hạ Hầu Ngạn.
"Bần tăng không chơi với ngươi nữa, dừng ở đây đi!"
Sơn Tịch La Hán một quyên đánh lên ngực của Vệ Lục Lang.
Võ công của Sơn Tịch La Hán mặc dù không bằng Phong trưởng lão, nhưng cũng là một trong tứ đại La Hán.