Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2357 - Chương 2393: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 3

Chương 2393: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 3 Chương 2393: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 3Chương 2393: Săn Giết, Cuong Ma Sung Muội 3

Thoạt đầu hắn ta không có quá để ý, nhưng khi bình sứ trong tay áo rơi xuống, chớp mắt một cái đã không thấy tăm hơi.

"Là đầm lầy!"

May là một cái chân còn lại của hắn ta vẫn giãm trên mặt đất.

Hắn ta lập tức rút chân phải ra khỏi đầm lây.

"Đi nhầm vào đầm lầy rồi, xem ra phải cẩn thận hơn."

Điều hắn ta không biết là, sự cẩn thận của hắn ta không làm nên chuyện gì.

Bởi vì, Tô Mạch đã đuổi tới rồi.

Tô Mạch ngồi trên cây đại thụ cao cao, một con rắn độc đang phun lưỡi rắn bên tai hắn ta.

Mí mắt của hắn ta không ngước lên lấy một cái, kéo cung tiễn ra, nhắm ngay bụng của Hạ Hầu Ngạn, không chút khách sáo bắn ra một tên!

Hạ Hầu Ngạn nghe thấy tiếng vang phá không phía sau, nhưng nó quá nhanh, hắn ta căn bản không kịp né tránh.

Vút!

Túi tiên của hắn ta bị bắn rơi, rơi xuống đầm lầy, chìm xuống dưới.

Hạ Hầu Ngạn sợ đến nỗi đổ mồ lạnh!

Nếu như mũi tên kia lệch một tấc, thứ mà nó bắn trúng chính là bụng của hắn ta.

Hắn ta quay đầu lại, cảnh giác nhìn về phía rừng rậm tối tăm: "Là ai! Lén lén lút lút, có bản lĩnh thì ra đây quyết đấu với ta!"

Tô Mạch dù bận vẫn ung dung lấy ra mũi tên thứ hai, nhắm chuẩn đầu của hắn ta.

Vutl

Tô Mạch bắn rơi phát quan của hắn ta, mái tóc đen của hắn ta lập tức xõa ra.

Hạ Hầu Ngạn lại càng không rét mà runl

Một mũi tên bắn chệch là vô ý, hai mũi tên đều "lệch" một cách vừa kéo, là đang cố ý giày vò hắn ta.

Tô Mạch nhìn con mồi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hắn ta lại bắn ra mũi tên thứ ba.

Có điều lân này, Hạ Hầu Ngạn đã phát hiện vị trí của Tô Mạch vị trí.

Hắn ta nâng hoàn thủ đao lên chém đứt mũi tên của Tô Mạch.

Hắn ta mấy bước đạp lên cây đại thụ bên cạnh, mượn lực nhảy lên, bổ về phía Tô Mạch đang ở trên nhánh cây!

Nhánh cây dưới thân Tô Mạch bị chặt đứt hoàn toàn. Tô Mạch nhanh chóng rơi xuống dưới.

Hạ Hầu Ngạn cười lạnh.

Nhưng một giây sau đó, hắn ta không cười được nữa.

Thân thể của Tô Mạch đang rơi xuống, tay lại kéo cung tiễn ra, một mũi tên bắn thủng bàn tay của hắn ta, hung hăng ghim nó trên cây đại thụ!

IAA ——"

Hạ Hầu Ngạn phát ra một tiếng kêu thảm.

Hắn ta rút mũi tên đâm thủng bàn tay ra, hung hăng ném về phía Tô Mạch.

Ai ngờ được, chỉ trong thời gian như một cái nháy mắt, Tô Mạch sớm đã ẩn nấp không thấy đâu nữa.

Hạ Hầu Ngạn không để ý tới sự đau đớn của lòng bàn tay, xé một mảnh vải từ trên vạt áo xuống, quấn lấy bàn tay của mình.

Nhưng hắn ta vừa mới quấn xong tay trái, Tô Mạch lại không chút do dự bắn thủng tay phải của hắn tai

IAA ——"

Hạ Hầu Ngạn đau đớn càng thêm đau đớn, cả người đều co quắp lại!

Thân là nghĩa tử của thành chủ phủ, hắn ta cũng coi như được ăn sung mặc sướng mà lớn lên, có bao giờ chịu nỗi sỉ nhục như vậy?

Hắn ta cắn răng: "Có gan thì ra đây đánh một trận sảng khoái với tal"

Tô Mạch sẽ không cho hắn ta được sảng khoái.

Hắn ta bắt nữ nhân con nít, còn bắt muội muội của mình.

Không ai có thể động đến muội muội.

Muội muội rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hạ Hầu Ngạn dùng răng cắn đứt mũi tên xuyên thấu tay phải.

Hắn ta sẽ không tiếp tục quần nhau với tên điên này nữa, nhảy xuống cây, thi triển khinh công chạy trốn!

Tô Mạch còn lại hai mũi tên.

Ngay khi Hạ Hầu Ngạn cho rằng Tô Mạch không đuổi theo.

Tô Mạch dùng một mũi tên bắn thủng bắp đùi của hắn ta.

Hắn ta nặng nề té lăn trên mặt đất.

Tô Mạch hững hờ đi đến, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: "Đảo chủ của đảo Thiên Sơn chỉ nuôi được loại phế vật như ngươi thôi sao?"
Bình Luận (0)
Comment