Chương 2395: Đại Hoạch Toàn Thắng 2
Chương 2395: Đại Hoạch Toàn Thắng 2Chương 2395: Đại Hoạch Toàn Thắng 2
Ở trên đảo, Tế Huyễn La Hán cũng được coi là cao thủ, nhưng so với Phong lão vẫn còn kém cả một cảnh giới.
Khi ông ta nhìn thấy Phong lão và Hạ Hầu Ngạn đều trở thành tù nhân của đối phương, lập tức hiểu rõ bản thân cũng không phải đối thủ.
Để cho rừng còn xanh, lo gì không có củi đốt.
Rời khỏi nơi này trước, đi tìm những người khác hội hợp, sau đó lại thương nghị kế hoạch cứu công tử và Phong lão ra.
Nhưng Vệ Tư có thể để cho ông ta chạy trốn ngay dưới mí mắt của mình?
Vệ Tư giải quyết xong tên La Hán này, bất đắc dĩ thở dài với Tô Mạch: "Thật ra ta cũng bị thương một chút."
Tô Mạch: Ngài đừng ở đây bán thảm với ta nữa, ta cũng sẽ không nói cho muội muội biết, suýt chút nữa ngài đã giết chết con tin mà muội ấy cần đâu.
Lúc nửa đêm, tiểu quân đoàn của Ngũ Hổ tìm được tất cả mọi người, đưa bọn họ đến tàng kim khố của Bạch Liên Giáo.
Khi Tô Huyên định đồng quy vu tận với Phong lão, Vệ Đình cưỡng ép tiêu hao nội lực thi triển Lưu Tinh Bộ, đoạt lại Tô Huyên từ trong tay Phong lão, nhưng sau đó hắn ta đã ngất đi.
Cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Tô Tiểu Tiểu kiểm tra thương thế cho hắn: "Là nội thương."
Nội thương do Lưu Tinh Bộ mang đến, phải tìm tiền bối để trị.
Quỷ Phố và Vệ Thanh cũng bị Phong lão làm bị thương không nhẹ.
Phong lão là một cao thủ lợi hại, ngay cả Vệ Tư quyết đấu với ông ta cũng bị thương, chứ đừng nói chỉ là mấy đứa trẻ.
"Ngươi thế nào rồi?"
Người Vệ Tư hỏi là Tô Huyên.
Tô Huyên nói: Ta không sao.
Sao lại có thể không sao được... Ánh mắt Vệ Tư phức tạp nói: "Vốn dĩ cho rằng người mất khống chế sẽ là ta vì ta bị dược vật khống chế, không ngờ rằng, là ngươi vì ngươi luyện bí thuật La Sát."
Lúc trước khi nhìn thấy Tô Huyên, ông ấy đã cảm thấy một thân công lực của hắn ta có lẽ phải trả cái giá không thể tưởng tượng được.
Chỉ là ông ấy cũng không ngờ răng, cái giá phải trả lại lớn như thế.
Tô Tiểu Tiểu ở bên trong trị liệu vết thương. Hai người bọn họ đứng trong đình viện yên tĩnh, nhìn ngắm tinh hà vô tận.
Tô Huyên nói với Vệ Tư: "Bây giờ ta cũng muốn nhờ tướng quân ngài, lỡ như đến ngày đó, xin ngài giết chết ta.'...
"Hai người đang nói gì vậy?”
Công chúa Huệ An tò mò đi tới.
Tĩnh Ninh và tiểu tùy tùng phụ trách chữa thương cho mọi người, nàng ta chăm sóc mấy đứa bé.
Bọn nhỏ đều đã ngủ thiếp đi rồi.
Nàng ta ra ngoài đi dạo, kết quả là nhìn thấy Tô Huyên và Vệ Tư đang trò chuyện trong sân.
Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như là có tâm sự.
"Công chúa.' Vệ Tư chắp tay: "Bọn ta đang thảo luận xử trí Hạ Hầu Ngạn như thế nào."
Công chúa Huệ An vội đỡ ông ấy dậy: "Vệ đại tướng quân khách sáo rồi, ngài là công thần của giang sơn xã tắc, nên là ta thay lê dân bách tính hành lễ với ngài mới đúng."
Vệ Tư cười cười: "Công chúa nói quá lời rồi."
Tô Huyên cũng chắp tay hành lễ.
Công chúa Huệ An chớp mắt mấy cái.
Vệ Tư nhìn hai người bọn họ, nói: "Ta đi xem thương thế của bọn họ thế nào rồi."
Ông ấy đi vào nhà, xuống hầm từ kho củi.
Trong viện chỉ còn lại công chúa Huệ An cùng Tô Huyên.
Công chúa Huệ An lo lắng hỏi: "Ngươi có bị thương không vậy?”
Tô Huyên nói: ˆĐa tạ công chúa quan tâm, A Huyên không sao.'
"Nói dối." Công chúa Huệ An nói.
Tô Huyên không hiểu.
Công chúa Huệ An chỉ vào tay phải của hắn ta: "Ngươi chảy máu rồi."
Tô Huyên đưa tay lên nhìn, trên cổ tay quả thật có một vết thương, cũng không biết là bị thương khi giao thủ với Phong lão hay khi giao thủ với tên La Hán kia.
Hắn ta không để ý.