Chương 2400: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 1
Chương 2400: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 1Chương 2400: Hổ Đầu Bang Te Tụ, Chân Tướng Ở Toái Bắc Quan 1
Tô Nhị Cẩu luồn tay vào khe hở trên hàng rào, sờ lên đầu nó.
Cậu chưa quên chuyện hai tên nhóc này cãi nhau, lại hỏi một lần nữa: "Hai đứa đang cãi cái gì vậy?"
Đại Hổ nói: "Tiểu Hổ nói nó nói nó tên Lục Hổ, nhưng mà nó đâu có nói chuyện đâu!"
Tiểu Hổ chống nạnh dậm chân, nghiêm túc nói: "Nó nói rồi!"
Gấu con: "Ừm!"
Tiểu Hổ đưa tay chỉ: "Huynh nghe kìal"
Đại Hổ lấy ra sự uy nghiêm của huynh trưởng: "Nó không có nói!"
Tiểu Hổ lần nữa chống nạnh, dam chân: "Lục Hu
Gấu con: "Ừm!"
Đại Hổ: "..."
Vận may của Đại Hổ không tốt, mỗi lân khi cậu bé mở miệng, gấu con đều không kêu, đệ đệ thối vừa nói, thì nó lại kêu không ngừng.
Gấu con dựa vào thực lực thắng được danh ngạch Lục Hổ, trở thành một thành viên của Hổ Đầu Bang.
Tô Nhị Cẩu muốn vào trong xem tình hình của gấu chó, ba đứa nhỏ cũng muốn đi.
Cân nhắc đến việc gấu chó dù sao cũng là một con mãnh thú, lại bị thương, sợ tâm trạng của nó không tốt.
Tô Nhị Cẩu thế là cẩn thận nói: "Ta vào trong xem thử trước, rồi mới để mấy đứa vào."
Tô Nhị Cẩu kéo hàng rào ở cửa chính của vườn trái cây ra đi vào.
Gấu chó đã ăn hết quả mọng, lúc này đang ăn dưa lưới.
Tô Thừa cũng cưng chiều gấu chó gần chết, ngay cả dưa lưới cũng cắt thành từng miếng.
Gấu chó ung dung ăn, lần đầu tiên trong đời gấu không cần cố gắng cũng có thể ăn no bụng.
Tô Nhị Cẩu nhìn đôi chân trụi lủi của nó, trong đó có một chân bó thạch cao, không khỏi hỏi: "Lông của ngươi sao lại mất hết rồi?"
Gấu chó: "..."
Ngươi có lịch sự không?
Tô Nhị Cẩu sờ lên người nó, nó không hề bài xích dù chỉ một chút.
Nhìn ra được tâm trạng nó rất không tệ, không bởi vì bị hương mà uể oải hoặc nổi giận.
"Có lẽ có thể gọi đám Đại Hổ vào được rồi." Tô Nhị Cẩu xoay người nhìn về phía cửa của hàng rào: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu... Ể? Người đâu?
"Lớn qua đi."
"Nó bị thương rồi."
"Nó tên Đại Hắc."
Tô Nhị Cẩu quay lại nhìn con gấu chó, thì thấy ba tiểu đậu đinh sớm đã ngồi xổm bên cạnh, sờ lên bụng của gấu chó.
Thân thể Tô Nhị Cẩu run lên một cái, mấy đứa tới đây bao giờ vậy?!
Ba đứa nhỏ có bạn chơi mới, đứng lỳ ở đây không chịu đi.
Mấy đứa nhỏ đều đang ở độ tuổi hoạt bát hiếu động.
Ba người một gấu hết đứa này đến đứa khác lộn nhào trên mặt đất, nghiền nát hết cỏ trên mặt đất.
Lăng Vân ngồi trong phòng, nghe ba tên tiểu nghiệt đồ chơi trong vườn trái cây đến quên cả trời đất, quên luôn cả người sư phụ là hắn ta.
Hắn ta lạnh lùng hừ một cái: "Hừ."
Tô Tiểu Tiểu đi tới, đưa sữa dê đã được pha cho ba đứa nhỏ.
Gấu con cũng muốn uống, nó đứng thẳng dậy, lay tay của Tô Tiểu Tiểu một hồi.
Tô Tiểu Tiểu cũng đi pha cho nó một bình đem tới.
Ba đứa nhỏ và gấu con ngồi dưới gốc cây đại thụ, mỗi một đứa hai tay ôm một bình sữa nhỏ, òm ọp òm ọp bú sữa.
Mãi cho đến khi phải đi ngủ, ba đứa nhỏ mới lưu luyến không rời mà tạm biệt.
"Đại Hắc tạm biệt! Lục Phủ tạm biệt!"
Tô Tiểu Tiểu: Tại sao lại thành Đại Hắc và Lục Hổ rồi? Ngày đầu tiên tới nhà, ngay cả tên cũng đã có luôn rồi?
Ba đứa nhỏ hao tốn hết toàn bộ tinh lực, đang tắm được một nửa thì ngủ quên.
Tô Tiểu Tiểu bế ba đứa nhỏ lên giường, hung hăng hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đáng yêu của ba đứa.
Ba người ngửa cái đầu nhỏ lên, ngủ rất ngon lành.
Tô Tiểu Tiểu đi đến chỗ của lão nhân.
Vệ Đình vẫn chưa tỉnh.
Lão nhân cùng hắn ngồi xếp bằng trên sàn nhà.
Lão nhân ngồi phía sau hắn, hai tay đẩy lên lưng của hắn, dùng nội lực chữa thương cho hắn.