Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2378 - Chuong 2414: Phu Tu 2

Chuong 2414: Phu Tu 2 Chuong 2414: Phu Tu 2Chuong 2414: Phu Tu 2

Thành chủ nói: "Lục môn chủ ngươi đến Đại Chu vất vả rồi."

Lục Ngạo Thiên hắng giọng, nói: "Không thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đã phụ lại sự giao phó của thành chủ."

Thành chủ lại nói: "Lục môn chủ lên đảo khi nào?"

Lục Ngạo Thiên nói: "Cũng mới vừa nãy, xuống thuyền khi trời sắp tối."

Thành chủ nói: "Chỉ có một mình Lục môn chủ trở về sao?"

Lục Ngạo Thiên nói: "Phải, vốn dĩ ta và Minh Thích đại sư cùng nhau trở về, như trên biển gặp phải gió bão, bọn ta bị tách ra."

Thành chủ: "Minh Thích đã chết."

Lục Ngạo Thiên ngây người.

Ánh mắt sắc bén của thành chủ rơi trên mặt Lục Ngạo Thiên, như muốn phân rõ phản ứng của ông ta là thật hay giả.

Sự kinh ngạc của Lục Ngạo Thiên tuyệt đối không phải giả vờ.

Mặc dù khi ấy sóng to gió lớn, nhưng nếu như chỉ là tự vệ, ông ta tin rằng với năng lực của Minh Thích sẽ không chết được.

Thành chủ nhàn nhạt nói: "Thị vệ của thành chủ phủ phát hiện thi thể của ông ta ở gần bến tảng, bị người ta một kiếm đâm từ phía sau xuyên tim mà chết, ngoài ra trước đó, ông ta đã mất đi một cánh tay, không giống như bị lưỡi đao sắc bén chém, mà giống như bị xé sống."

Xé sống...

Chẳng lẽ là...

Sau khi thuyền lớn bị phá hủy do va chạm, Lục Ngạo Thiên quả thật đã nghe thấy một tiếng hét thảm của Minh Thích.

Nhưng ông ta bị cuốn tới cuốn lui trong cơn sóng, hoàn toàn không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thành chủ hỏi: "Lục môn chủ có biết là ai gây nên không?”

Lục Ngạo Thiên cúi đầu xuống, chắp tay nói: "Không biết, trước khi ta và Minh Thích đại sư bị gió bão tách ra ông ấy vẫn còn bình thường."

Thành chủ nói: "Lục môn chủ còn chuyện gì khác để bẩm báo không?”

Lục Ngạo Thiên dừng một chút, nói: "Tứ công tử... chết rồi, không bắt được hung thủ."

Vẻ mặt của thành chủ rất bình tĩnh: "Có nhìn rõ hung thủ là ai không?"

Lục Ngạo Thiên lắc đầu: "Không có." Thành chủ im lặng hồi lâu.

Lục Ngạo Thiên không rõ trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì, nhưng con nuôi của mình chết, chắc chắn ông ta rất tức giận.

Chỉ là ông ta chưa từng biểu hiện trên mặt.

Thành chủ chậm rãi mở miệng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói thật kỹ"

"Tứ công tử và nhị hoàng tử của Đại Chu hợp tác, phái bọn ta đi giết cái đinh trong mắt của nhị hoàng tử, ai ngờ bọn ta sập bấy, ta bị người của Đại Chu bắt, sau đó lại xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ nữa. Cuối cùng là Minh Thích La Hán đi cứu ta ra, khi đó, tứ công tử đã chết."

Nói đến đây, Lục Ngạo Thiên do dự một chút: "Chỉ là, ta mơ hồ nghe được chuyện gì đó."

Thành chủ: "Ngươi nói."

Lục Ngạo Thiên nói: "Hung khí giết chết tứ công là phi tiêu hoa lê của Bách Hoa cung."

Thành chủ nắm chặt tay vịn: "Bách Hoa Cung?”"...

Sau khi Lục Ngạo Thiên rời đi, Tạ Cẩn Niên đi ra từ sau tấm bình phong.

"Nghĩa phụ.

"Con thấy thế nào?" Thành chủ hỏi.

Tạ Cẩn Niên nhìn bóng lưng dần dần biến mất trong bóng tối của Lục Ngạo Thiên, nói: "Minh Thích La Hán không phải ông ta giết, cái chết của tứ đệ chết cũng không liên quan đến ông ta, nhưng ông ta đang giấu diếm chúng ta chuyện gì đó."

Thành chủ: "Nói tiếp."

Tạ Cẩn Niên nói: "Vừa nay con đã phái người nghe ngóng, Lục môn chủ ngồi thuyền của Nhiếp phu nhân trở về. Ông ta không hề có giao tình với Nhiếp phu nhân, thậm chí có thể nói là không hề quen biết, Nhiếp phu nhân sẽ không đại phát thiện tâm cho một nam nhân xa lạ lên thuyền, trong đó chắc chắn có duyên cớ."
Bình Luận (0)
Comment