Chuong 2455: Tho Hao Tieu Tieu 2
Chuong 2455: Tho Hao Tieu Tieu 2Chuong 2455: Tho Hao Tieu Tieu 2
Khi Tiêu Như Yên nhìn thấy người sống, trái tim nàng ta lo lắng đập loạn suốt đêm cuối cùng cũng trở lại trạng thái bình tĩnh.
Nàng ta bước vào nhà, ôm lấy vai Tô Tiểu Tiểu, nhìn từ trên xuống dưới: "Bách Hoa Cung không làm khó ngươi đúng không?”
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Không có, ta không sao."
Tiêu Như Yên không tìm được vết thương kỳ lạ gì đó nên nàng ta lại hỏi: "Nhi tử ngươi ở đâu? Có nghe ngóng được không?”
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt và rút ba hạt đậu nhỏ từ phía sau ra.
Tiêu Như Yên nhìn ba đứa nhỏ giống hệt nhau, đầu óc choáng váng, cả người cứng đời
Sinh ba?!
Còn sống?!
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Đại hổ, Nhị hổ, Tiểu hổ, chào Nhiếp phu nhân đi các con."
Ba đứa nhỏ cung kính cúi đầu, vẻ mặt đáng yêu: "Nhiếp phu nhân."
Tiêu Như Yên hưng phấn!
Sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nàng ta thấy những đứa trẻ sinh ba đáng yêu như vậy nên thật sự rất sốc.
"Nhi tử của ngươi là sinh ba à?"
Ba đứa nhỏ bắt đầu giới thiệu về mình.
"Ta là Đại Hổ."
"Ta là Nhị Hổ."
"Ta là Tiểu HổiI"
Tiêu Như Yên kinh ngạc đưa tay ra, thăm dò sờ sờ đầu ba đứa nhỏ.
Thấy ba đứa nhỏ không phản kháng, nàng ta lại nhẹ nhàng nhéo mặt họ.
Quá mềm!
Ba đứa nhỏ xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Đôi mắt của Tiêu Như Yên mở to.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Phu nhân, tối qua thực xin lỗi đã làm cho người lo lắng."
"Không." Tiêu Như Yên đưa tay ra từ chối.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Tiêu Như Yên nghiêm túc nói: "Đừng gọi ta là phu nhân, hãy gọi ta là Tiêu tỷ tỷ." Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tiêu Như Yên kéo Tô Tiểu Tiểu và ngồi xuống nệm trong phòng.
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi dưới sàn xếp những khối gỗ, không gây tiếng động ồn ào.
Tiêu Như Yên chảy nước miếng vì ghen tị.
"Tiêu tỷ tỷ."
A...à.
Tiêu Như Yên tỉnh táo lại, lau nước bọt, nghiêm túc hỏi: "Giữa muội và Bách Hoa Cung xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nói thật, thiếu cung chủ Bách Hoa Cung là sư phụ của nhi tử ta, người của Bách Hoa Cung lầm tưởng Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ là nhi tử của hắn nên đem bọn họ trở về đảo."
Tiêu Như Yên chợt ngộ ra: "Thì ra là thế. Đợi đã, muội nói Vân Lăng là sư phụ của nhi tử muội? Nhi tử muội có phải là đệ tử của Bách Hoa Cung không?
Tô Tiểu Tiểu cười khô khan: "Có ... đúng không."
Sư phụ cũng nhận rồi, và cũng nhận cung chủ là nương rồi, lại thêm thân phận là đệ tử Bách Hoa Cung cũng chẳng có gì là lạ.
Tiêu Như Yên nói: "Bà bà của ta nói muội có lai lịch không tệ, ta còn đang suy nghĩ lai lịch như thế nào mới có thể cho muội có gan đi tới Bách Hoa Cung."
Tô Tiểu Tiểu khen ngợi: "Bà bà của tỷ thật là có con mắt tinh tường."
Tiêu Như Yên nói: "Đó là tất nhiên rồi, hâu như không có gì có thể che giấu khỏi mắt bà bà ta.
"Vậy có phải muội... định chuyển đến Bách Hoa Cung không?”
Tiêu Như Yên có hơi luyến tiếc.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mấy ngày nay ta sẽ làm phiền Tiêu tỷ tỷ nhiều rồi, hy vọng Tiêu tỷ tỷ không ghét điều đó."
Tiêu Như Yên xua tay nhanh chóng: "Không ghét không ghét đâu!"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Ta mang một ít quà từ Bách Hoa Cung về, không biết tỷ và bà bà tỷ có thích chúng không?”
"Ta thích bất cứ thứ gì muội tặng ta, nhưng bà bà ta không bao giờ nhận qua一"
Tiêu Như Yên còn chưa nói xong, Tô Tiểu Tiểu đã mở hộp gấm ra.
Nàng ta liếc nhìn, thân thể mảnh dẻ run lên: "Trứng phượng hoàng?!"
Có nên giữ lại không? Có nên giữ lại không?
Phủ thành chủ. Thành chủ đang bàn việc làm ăn với Tạ Cẩn Niên thì có người hầu đến báo thân thể Như phu nhân không khỏe.