Chương 2470: Vệ Tiểu Bảo Muốn Ra 1
Chương 2470: Vệ Tiểu Bảo Muốn Ra 1Chương 2470: Vệ Tiểu Bảo Muốn Ra 1
Nhiếp Kim Phụng nói: "Nàng là y nữ của ta."
Thành chủ không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn thẳng, nhưng trong đầu nàng đang nhớ lại bộ dạng của thành chủ.
Đôi lông mày và đôi mắt sâu đó trông hơi giống ai đó.
Như phu nhân yếu quá nên đã thiếp đi.
Khi Nhiếp Kim Phụng bắt mạch cho nàng ta, nàng ta đột nhiên tỉnh lại.
Trong mắt nàng ta hiện lên một tia hoảng sợ.
Thái Liên đứng ở đầu giường, cúi người nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, đây là Nhiếp bà bà, bên cạnh là y nữ của Nhiếp gia."
Thái độ của Như phu nhân cũng hoàn toàn khác với hôm qua trên xe ngựa.
Nàng ta có vẻ mặt đoan chính ôn nhu: "Ta đột nhiên tỉnh lại, nhất thời không nhận ra người."
Nhiếp Kim Phụng ngồi ở trên ghế gỗ, đặt ngón tay lên mạch của nàng ta: "Trước tiên đừng nói gì, để ta bắt mạch cho ngươi đã, lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi."
Như phu nhân xấu hổ: "Được rồi."
Nhiếp Kim Phụng cẩn thận chẩn đoán mạch cho Như phu nhân.
Tô Tiểu Tiểu nhân cơ hội hỏi Thái Liên: "Xin cho hỏi, tại sao phu nhân lại bị động thai vậy?"
Thái Liên tưởng là Nhiếp bà bà nhờ y nữ hỏi thăm, nên rất nhã nhặn trả lời: "Ban ngày phu nhân bị chọc tức một lần. Lúc trở về có chút động thai khí, nhưng lúc đó không nghiêm trọng, cũng không để trong lòng, ai có thể ngờ rằng buổi tối mọi chuyện lại càng tệ hơn."
Nhiếp Kim Phụng hỏi: "Vết thương ở lòng bàn tay là sao vậy?"
Như phu nhân nhìn bàn tay đang được bắt mạch của mình thì muốn nói lại thôi.
Thái Liên nói: "Phu nhân... Đã ngã một cái.'
Nàng ta ngã một cái đã muốn đổ tội lên đầu Bách Hoa Cung, may mắn vừa rồi nàng đã hỏi, nếu không trên đầu Bách Hoa Cung không đâu lại xuất hiện thêm cái tội ác.
Thái Liên chưa bao giờ de cập đến chuyện con chim lớn, bởi vì nhị công tử đã chủ động nhận tội trước thành chủ, nói rằng con vẹt mà hắn ta nuôi đã bị chim ăn thịt săn mồi, vô tình đi vào sân của Như phu nhân, khiến Như phu nhân bị chim ăn thịt làm bị thương.
Nếu thai nhi của Như phu nhân có mệnh hệ gì, thì hắn ta sẵn sàng chết để xin lỗi.
Đã nói đến như thế rồi, nếu Như phu nhân lại không buông tha cho nhị công tử nữa thì thật là vô lý.
Tô Tiểu Tiểu không biết điều này, nhưng nàng cảm nhận được tâm tư muốn đổ tội cho Bách Hoa Cung của hai người.
Nàng nói với giọng dịu dàng: "Ta nghe nói Như phu nhân là người rộng lượng, không quan tâm đến người khác. Chưa kể nóng giận có hại cho cơ thể. Làm sao Như phu nhân có thể đặt sự an toàn của bản thân và thai nhi lên trên một chuyện tâm thường như vậy? Theo ta thì Như phu nhân bị kích động tất cả là do cú ngã phải không, bà bà?”
Nhiếp bà bà ậm ừ một cách thực tế.
Thái Liên cau mày xấu hổ.
Như phu nhân cầm chiếc khăn tay lên lau chóp mũi.
Nhiếp bà bà rút tay lại, chạm vào bụng Như phu nhân để xác định vị trí của thai nhi và xem thai nhi đã lâm bồn chưa.
Sau đó, bà ta hỏi Như phu nhân về triệu chứng cụ thể và bữa ăn của nàng ta.
Bà ta quay lại và định nói chuyện với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cam bút than viết nét cuối cùng lên tập sách rồi nói: "Ta đã viết rồi!"
Sắc mặt Nhiếp bà bà không thay đổi, giơ tay mở hộp thuốc ra.
Tô Tiểu Tiểu đưa ra một hàng kim bạc.
Nhiếp bà bà bình tĩnh tiếp nhận.
Sau khi châm cứu cho Như phu nhân, Tô Tiểu Tiểu đưa thuốc giữ thai trong hộp thuốc cho Nhiếp bà bà.
Nhiếp bà bà liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: Thế nào? Ta là một y nữ rất hữu ích phải không?