Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2465 - Chuong 2501: Cung Chu Chan Thanh Va Hung Bao 3

Chuong 2501: Cung Chu Chan Thanh Va Hung Bao 3 Chuong 2501: Cung Chu Chan Thanh Va Hung Bao 3Chuong 2501: Cung Chu Chan Thanh Va Hung Bao 3

Ai có thể ngờ rằng Vệ Tiểu Bảo sẽ không ăn.

Tô Tiểu Tiểu hiện giờ còn không có, chỉ có thể đến y quán.

Cũng may y quán không đứt xích, sữa bột cùng bình sữa đã xuất hiện.

Cung chủ không còn ngạc nhiên trước những điều lỳ lạ này nữa.

Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân, bà ấy ở trên đảo chưa thấy qua không có nghĩa là ở thế giới bên ngoài không có.

Làm người không thể làm ếch ngồi đáy giếng được.

Vệ Tiểu Bảo vẫn không chịu ăn.

Cung chủ rất lo lắng: "Ôi trời ơi, vậy giờ phải làm sao đây? Sẽ chết đói mất!"

Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Vệ Tiểu Bảo, khí huyết đè nén: "Ăn đi."

Vệ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ăn.

Cung chủ cảm thấy rất vui mừng khi thấy đứa nhỏ ăn xong, đổ mồ hôi đầm đìa nhưng lại rất sung sức.

Nhìn thế nào cũng không đủ.

"Con ngủ đi."

Cung chủ nói với Tô Tiểu Tiểu: "Sinh con cần tốn rất nhiều khí lực và máu huyết, con cần nghỉ ngơi nhiều hơn, có ta ở đây rồi."

Tô Tiểu Tiểu gật đầu.

Mặc dù cung chủ không phải là mẫu thân ruột thịt của nàng, nhưng khi ở bên cạnh cung chủ, nàng đều cảm thấy rất an tâm.

Để không làm phiền đến nàng, cung chủ cẩn thận bế đứa nhỏ sang phòng bên cạnh.

Lúc Vệ Đình đến, Tô Tiểu Tiểu đã ngủ rồi.

Hắn hôn lên trán nàng rồi nằm xuống bên cạnh.

Cơn đau kéo dài một ngày một đêm, hắn cũng có chút không thể chịu đựng được nữa.

Cánh tay săn chắc ôm Tiểu Béo Khổng Tước đang ngủ say vào lòng, rúc vào người nàng hô hấp đều đều, nặng nề tiến vào giấc ngủ.

Cảnh bảo bảo cũng đi ngủ.

Dù sao canh chừng Vệ Đình cả ngày trúng tà cũng mệt mỏi lắm chứ.

Cung chủ đã phân phó, các đệ tử không được phép phát ra tiếng động, ngay cả tiếng kêu cũng không được.

"Vậy chim phượng hoàng kêu thì sao?" Linh Âm hỏi. Cung chủ hung ác nói: "Làm thịt!"

Con chim phượng hoàng của Đại Hổ rùng mình, lập tức ngậm mỏ lại.

Cung chủ ôm Tiểu Bảo không buông tay, cũng không biết đã ôm được bao lâu, mà trời sắp tối rồi.

Nhũ mẫu khuyên nhủ: "Cung chủ, đứa trẻ vừa mới sinh ra không thể cứ bế mãi được, sẽ không thể đặt xuống được nữa, cứ đặt là lại khóc đó."

Cung chủ thấy kỳ lạ hỏi: "Tại sao ta phải đặt xuống?"

Nhũ mau:

Lăng Vân đến thăm.

Nhũ mẫu gọi một tiếng thiếu cung chủ, sau đó lập tức lui xuống.

Lăng Vân thắp một ngọn đèn dầu.

Trong phòng đột nhiên có ánh sáng.

Cung chủ vội vàng dùng tay che mắt của Vệ Tiểu Bảo lại, thấy Vệ Tiểu Bảo ngủ say mới quay đầu lườm tiểu tử thối nào đó một cái.

Lăng Vân tưởng đúng mà sai khẽ hừ một cái, ngôi xuống bên cạnh bà ấy.

Cung chủ nói: "Con đi làm việc đi, con không cần ở đây."

Lăng Vân mở miệng nói: "Hối hận không?”

Cung chủ nhìn Vệ Tiểu Bảo đang ngủ say: "Hối hận cái gì?"

Lăng Vân cũng liếc mắt nhìn dáng vẻ ngủ say của thằng bé: "Vì cái gánh nặng này của con mà từ bỏ nhân duyên tốt của chính mình, cả đời không biết hương vị tình yêu, cũng không thể sinh con đẻ cái."

Rõ ràng là người thích hài tử như thế, lại không thể tự có cốt nhục của mình được.

Cung chủ hu lạnh nói: "Vậy con còn không mau đi cưới một thê tử vê đây cho ta đi? Người thì đã hai mươi mấy tuổi rồi, nhìn Tiểu Đình đi, nhỏ hơn con một tuổi mà hài tử đã đầy một giỏ rồi!"

“Làm gì có một...

Hai chữ "cái giỏ' còn chưa nói xong, Lăng Vân liền nhìn thấy trong viện tử, có ba nghiệt đồ nhỏ đang tranh nhau trèo vào trong giỏ.

Lăng Vân không nhìn nữa, dời ánh mắt đi nói: 'Nếu như người muốn..."

Vân Sương không suy nghĩ nói luôn: "Ta không muốn!"

Lăng Vân nói: "Người còn chưa nghe con nói xong."
Bình Luận (0)
Comment