Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2492 - Chương 2528: Cuong Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 1

Chương 2528: Cuong Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 1 Chương 2528: Cuong Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 1Chương 2528: Cuong Cháu, Tiểu Bảo Rớt Ngựa 1

Vệ Tư nhíu mày: “Muộn thế này người của nha môn cũng ngủ rồi, chẳng lẽ con định vứt đứa bé ra cửa sao?”

Vệ Đình nghiêm túc nói: “Cha nói có lý, vậy sáng sớm ngày mai con tới đưa đứa nhỏ đến nha môn.”

Tô Tiểu Tiểu nhéo Vệ Đình một cái.

Vệ Đình nhịn đau để không lộ ra điều kỳ lạ: “Cha, con đưa Tiểu Tiểu vê phòng trước”

Vệ Tư: “Đi đi.”

Vệ Đình một mực dùng cơ thể cản Tô Tiểu Tiểu, đưa nàng về phòng.

Sau đó hắn tìm Linh Âm, dặn dò Linh Âm xong, nhất là bảo nàng ấy đừng để lộ thân phận Vệ Tiểu Bảo.

Linh Âm vẻ mặt khó nói nên lời: "Nhị công tử, người lừa cha như thế cũng được sao?"

Vệ Đình nói: "Ngươi cứ làm theo lời ta nói.

Cha không lừa thì lừa ail

Linh Âm căng da đầu đi sắp xếp phòng cho Vệ Tư: "Người nghỉ ngơi trước đi, có việc cứ gọi ta, ta ở ngoài."

Vệ Tư gật đầu.

Linh Âm ra ngoài.

Nàng ấy không nhắc đến chuyện ôm đứa bé đi để Vệ Tư nghỉ ngơi trước mà Vệ Tư cũng không nhận ra có gì không đúng.

Nhưng lâu rồi ông ấy không ôm đứa trẻ nào nhỏ như thế, sợ mình làm đứa bé đau, ông ấy muốn đặt đứa bé lên giường trước.

Nào ngờ vừa buông tay, Vệ Tiểu Bảo đã khóc thét lên.

Vệ Tư luống cuống tay chân, hoảng loạn không thôi, vội vàng ôm đứa bé lên.

Linh Âm bên ngoài thầm buồn bực, Tiểu Bảo rất ngoan, sao vào tay Vê tướng quân lại yếu ớt thế, cứ phải ôm mãi, không ôm là khóc.

Vệ Đình giả vờ giả vịt mang một hộp điểm tâm và một bình trà nóng tới cho cha làm đồ ăn khuya, tiện thể thưởng thức dáng vẻ hậu đậu luống cuống tay chân của cha hắn.

Tô Tiểu Tiểu cũng không về phòng nghỉ ngơi mà đi tới sương phòng xử lý vết thương cho cung chủ.

Bà ấy không có vết thương ngoài da nào nghiêm trọng, chủ yếu là nội thương.

Đối với cao thủ đứng đầu mà nói, tố chất thân thể của họ rất tốt, thể lực cường tráng, ngoại thương dễ lành nhưng ngược lại nội thương thì khó mà khỏi hẳn. Dù sao bọn họ mà bị thương thì đó không còn là nội thương bình thường.

Tô Tiểu Tiểu vào phòng thuốc.

Trên bàn trong phòng nghỉ có thêm một lọ cao đen như mực.

Tô Tiểu Tiểu lấy lọ thuốc ra.

Đúng lúc này Vệ Đình từ chỗ Vệ Tư quay lại.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Chàng ngồi xuống đi, ta rửa sạch vết thương cho chàng."

Vệ Đình nghe lời ngồi xuống: "Nương thế nào rồi?"

Tô Tiểu Tiểu: "Nương bị nội thương, vết thương của chàng nghiêm trọng hơn, nếu còn không cam máu, chàng phải tìm Cảnh Dịch truyên máu đấy."

Cảnh Dịch lập tức dừng ngoài cửa.

Hắn ta muốn truyền máu cho Vệ Đình.

Hắn ta muốn làm cha Vệ Đình.

Tiếc là Vệ Đình không cho hắn ta cơ hội này, Vệ Đình vén áo lên, thành thật chấp nhận để Tô Tiểu Tiểu điều trị.

Tô Tiểu Tiểu khử trùng vết thương trước, sau đó lấy thuốc cao màu đen ra, dùng tăm bông chấm một chút xong mới bôi lên miệng vết thương nhỏ.

"Có cảm giác gì không?"

Nàng hỏi.

Vệ Đình lắc đầu: "Không."

"Không giảm đau sao?"

"Không"

Tô Tiểu Tiểu quan sát miệng vết thương, lẩm bẩm nói: "Hình như không cầm máu được."

Nàng dừng lại, dùng thìa nhỏ múc một ít thuốc đút vào miệng Vệ Đình: "Chàng ăn một chút đi."

Vệ Đình nghi ngờ nhìn cái thìa: "Kim Sang dược cũng uống được sao?"

Tô Tiểu Tiểu: "Không phải Kim Sang dược."

Vệ Đình: "Day là thuốc gì?"

Chàng ăn rồi mới biết được chứ... Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Thuốc nội thương, bôi ngoại thương, phải kết hợp cả hai mới có tác dụng."

Vệ Đình ăn mà nửa tin nửa ngờ.

Tô Tiểu Tiểu chớp mắt nhìn hắn: "Có cảm giác gì chưa?"

Vệ Đình nhắm mắt lại cảm nhận: "Hình như không còn đau nữa." Chương
Bình Luận (0)
Comment