Chương 2568: A Huyên Tỉnh Lại 1
Chương 2568: A Huyên Tỉnh Lại 1Chương 2568: A Huyên Tỉnh Lại 1
Nàng vào phòng.
Tô Mạch yên lặng canh giữ bên cạnh Tô Huyên.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: “Đại biểu ca, huynh đi nghỉ ngơi tạm đi, tứ biểu ca tỉnh ta sẽ gọi huynh.”
Tô Mạch nói: “Tứ biểu ca muội thoát khỏi nguy hiểm chưa?”
Tô Tiểu Tiểu nói sự thật: “Tạm thời thì chưa”
Tô Mạch nói: "Cần bao lâu?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu có thể tỉnh lại trong mười hai canh giờ thì có thể thoát khỏi nguy hiểm."
"Hắn nhất định có thể tỉnh lại.' Tô Mạch đứng dậy nói: "Ta đi thay đồ."
Hắn ta không muốn đệ đệ thấy bản thân mình chật vật.
Sau khi hắn ta rời khỏi, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Thuốc của Thánh Nữ ít, nên rất nhanh đã làm xong.
Tô Tiểu Tiểu rút châm cho nàng ấy.
Linh Âm tới, ôm Thánh Nữ trở về phòng.
Thủ lĩnh đặc vụ, ngươi nhất định không thể có việc gì.
"Nương.
Ba đứa bé thử đi tới.
Tô Tiểu Tiểu cười, sờ cái đầu nhỏ đầy mồ hôi của ba người: "Không chơi với Tiểu Trúc ca ca nữa sao?”
Tiểu Hổ nói: "Tiểu Trúc ca ca kéo tay!"
Nhị Hổ đi tới cạnh giường: "Tứ cữu cữu kéo thế nào?"
Tiểu hài tử đối với người thân đột nhiên xuất hiện không bất ngờ giống như người lớn, thật giống như bọn chúng vốn đã ở cạnh nhau.
Đại Hổ chỉ vào băng gạc bên người Tô Huyên nói: "Tứ cữu cữu bị thương."
Tiểu Hổ cũng đi tới, ghé vào đầu giường, nhẹ giọng hỏi: "Cữu cữu có đau không? Búa nhỏ phù phù-"
Tiểu Hổ nhẹ nhàng thổi vào băng gạc của hắn ta.
Ba đứa con không bị doạ vì dáng vẻ toàn thân quấn băng của Tô Huyên.
Bọn chúng ghé sát vào hắn ta, khuôn mặt nhỏ mềm mại dán vào hắn ta. ... Đêm khuya tĩnh lặng.
Ba đứa con bị Cung chủ dẫn về Lăng Tiêu cung.
Tô Tiểu Tiểu ghé vào đầu giường Tô Huyên ngủ.
Tô Mạch định ôm muội muội về phòng thì Vệ Đình đi vào.
Bước chân của hắn rất nhẹ, động tác còn nhanh hơn kẻ trộm, một tay ôm Tiểu Khổng Tước mập của mình bế lên.
Tô Mạch cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.
Vệ Đình: Tức phụ của ta.
Tô Mạch: Muội muội của ta.
Vệ Đình mặc kệ, dù sao cũng là hắn cướp trước.
Vệ Đình nhìn Tô Huyên đang hôn mê bất tỉnh, hiếm khi nói với Tô Mạch hai câu.
"Về phòng trước, ngươi cũng ngủ một lát."
Nói xong, hắn ôm Tiểu Khổng Tước mập ra khỏi phòng.
Tô Tiểu Tiểu mơ màng: "Vết thương của chàng thế nào?"
Vệ Đình hừ một tiếng: "Giờ lại nhớ rõ ta bị thương."
Tô Tiểu Tiểu nửa tỉnh nửa mê nói: "Tướng công trưởng thành rồi, không sợ vết thương nhỏ..."
Vệ Đình vừa giận vừa buồn cười.
Chỉ giỏi nịnh notl
Nhưng vết thương của hắn đúng là không có gì đáng lo, Kỳ trưởng lão đã xem qua, sư phụ của hắn cũng tới xem qua.
Hắn đau lòng nhìn khuôn mặt đang ngủ say trong lòng: "Ngược lại là nàng đó, có biết bản thân đang ở cữ không? Còn vất vả như vậy."
Đáp lại là tiếng hô hấp đều đều của Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường: "Ngủ đi."
Tô Tiểu Tiểu tìm tư thế thoải mái ở trong lòng hắn, nặng nề ngủ.
Vệ Đình hôn trán nàng, đắp chăn lên cho nàng.
Có người ở bên mới là nơi an tâm. ...
Sát Thủ Minh.
Tất cả đệ tử bị treo trên vách đá đều được cứu lên.
Một đám hứng gió ở vách núi đen một ngày một đêm, cả người đều cứng ngắc.
Các đệ tử xuống núi đuổi theo tấn công vô ích, bất lực quay về.
Giang Quan Triều ngồi ở chủ vị được đúc từ huyền thiết, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào giữa điện.
Đại sư huynh la sát Kỳ Diệu, tứ sư huynh Trần Vũ, ngũ sư tỷ Liễu Trân Nhi yên lặng đứng trong điện.
Ánh mắt Giang Quan Triều nhìn qua ba người: 'Mấy người các ngươi vậy mà thất thủ?"
Ba người quỳ một gối xuống: "Xin sư phụ trách phạt!"
Cuối cùng ánh mắt Giang Quan Triều dừng trên người Kỳ Diệu: "Ngươi là đại đệ tử của bổn toạ, cũng biết kết cục của thất thủ chứ?”
"Biết."
Kỳ Diệu trả lời.