Chương 2616: Sư Phụ Ngã Ngựa 1
Chương 2616: Sư Phụ Ngã Ngựa 1Chương 2616: Sư Phụ Ngã Ngựa 1
Ông ta hít một hơi thật sâu cố gắng kìm nén sát khí dâng trào, sau đó ông ta chậm rãi đứng dậy quay người nhìn người đang đi đến: "Ta nhớ ra ngươi, ngươi là Vân Lẫm, sao ngươi lại ở đây?"
Đây không phải là đường tới Bách Hoa Cung.
Hạ Hầu Khanh chợt nhớ tới người lời của nam nhân đeo mặt nạ đã trêu chọc mình.
Sự xuất hiện của Vân Lam quá trùng hợp, khiến mọi người không khỏi thắc mắc liệu hắn ta và người đó có phải đồng bọn hay không.
Trong mắt Hạ Hầu Khanh hiện lên một tia nghi ngờ.
Vân Lẫm nhìn vào vách đá và nói: "Tên nam nhân đó đã cướp tiền của ta. Ta muốn đuổi theo hắn để đòi tiền."
Nghe hắn nói xong, trong lòng Hạ Hầu Khanh cũng giảm đi vài phần nghi ngờ.
Với khả năng của tên đó thì lừa bịp tống tiền cũng không có gì lạ, ngay cả thành chủ mà hắn ta còn lừa thì đánh cướp tiên của người trong Bách Hoa Cung đã là gì.
"Ngươi không ở cùng phụ mẫu của ngươi sao?" Hạ Hầu Khanh hỏi.
Với võ công của Vân Sương thì tên kia sẽ không bao giờ chiếm được lợi.
Lăng Vân nói: "Họ trở vê Bách Hoa Cung trước, còn ta đi dạo một mình chút."
Hạ Hầu Khanh gật đầu.
Lúc này, trời đột nhiên bắt đầu mưa.
Lúc đầu chỉ có vài giọt, nhưng trong nháy mắt giống như có một bàn tay lớn xé toạc mây trên bầu trời tạo thành một cái lỗ lớn, những hạt mưa lớn trút xuống, toàn bộ núi rừng bị bao phủ trong một trận mưa mờ mit.
Thân thể của Lăng Vân gây gò, giống như có thể bị gió cuốn đi.
Hạ Hầu Khanh liếc nhìn hắn ta rồi cau mày: "Trước tiên tìm một nơi trú mưa đã."
Nếu nhi tử của Vân Sương bị ướt mưa đến hỏng, thì sau này Vân Sương sẽ vạch rõ ranh giới với phủ thành chủ.
Hạ Hầu Khanh đi được vài bước thì thấy Lăng Vân không đi theo mình. Ông ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện mình đã đi quá nhanh.
Đứa trẻ vốn yếu ớt và không phải là người luyện võ nên di chuyển rất khó khăn dưới trời mưa lớn.
Ông ta quay lại, cởi áo choàng ra và che lên đầu Lăng Vân: "Đi thôi."
Hai người tìm thấy một hang động hẹp ở gần đó. Trời mưa rất to nên bên trong và bên ngoài hang đều tối om. Hạ Hầu Khanh không mang theo mồi lửa.
Nhưng Lăng Vân có mang theo, nhưng mà vị thiếu gia sống trong nhung lụa này sẽ không nhóm lửa.
"Để ta làm." Hạ Hầu Khanh nói.
Lăng Vân đưa mồi lửa cho ông ta. Hạ Hầu Khanh gom một đống củi khô lại, sau đó ông ta nhặt một nắm lá khô rồi dùng mồi lửa nhóm lửa.
Cuối tháng tám, đảo Thiên Sơn đã có cái lạnh cuối thu, may mắn là có lửa nếu không với cơ thể này của Lăng Vân thì thế nào cũng bị đông cứng đến hỏng.
Ánh mắt của Hạ Hầu Khanh dừng lại trên người Lăng Vân.
Lăng Vân vẫn đeo một chiếc mặt nạ che nửa mặt đến mũi chỉ để lộ đôi mắt điềm tĩnh, đôi môi nhợt nhạt và chiếc cằm mảnh khảnh.
Vì sự cố lúc trước của Đoan Mộc Kỳ nên Hạ Hầu Khanh cũng không hỏi tại sao hắn ta cũng đeo mặt nạ.
Trong hang rất yên tĩnh chỉ có tiếng mưa lớn và tiếng củi khô cháy nổ lách tách.
Hạ Hầu Khanh hỏi: "Nhìn ngươi không giống người sẽ đi loanh quanh trên đảo, ngươi không thích đi ra ngoài sao?”
Lăng Vân nói: "Từ khi ta còn nhỏ thì mẫu thân của ta đã không cho ta đi ra ngoài nhiều."
"Tại sao?" Hạ Hầu Khanh nghi ngờ hỏi.
Lăng Vân câm một que củi khẩy vào đống lửa trước mặt: 'Mẫu thân của ta nói hòn đảo này rất nguy hiểm, ở trong Bách Hoa Cung an toàn hơn."
Nghĩ đến mối quan hệ giữa Bách Hoa Cung và các đại giáo phái, Hạ Hầu Khanh mở miệng: "Cũng không đến mức này."
Lăng Vân không nói nữa, Hạ Hầu Khanh nhìn hắn ta.
mem