Chuong 2619: Su Phu Nga Ngua 4
Chuong 2619: Su Phu Nga Ngua 4Chuong 2619: Su Phu Nga Ngua 4
Đối phương là nhi tử của Vân Sương, cũng là người thân của Vân Hi, ông ta không thể bỏ mặc hắn một mình trong núi sâu rừng già này.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Hạ Hầu Khanh sải bước nhanh chóng đuổi theo Lăng Vân.
Hạ Hầu Yên Ngữ: "Các chủ, ngài nhìn xeml"
Lâu Bất Phàm thâm ý nheo mắt lại: "Hôm nay thành chủ bắt buộc phải tuyên bố mẫu thân của ngươi là thành chủ phu nhân còn những thứ khác không có gì quan trọng."
Hạ Hầu Yên Ngữ dậm chân bất bình:"Phụ thân thiên vị, trước kia thiên vị Vân Sương rồi bây giờ ông ấy lại thiên vị nhi tử của Vân Sương. Chẳng lẽ ngay cả một con chó trong Bách Hoa Cung ông ấy cũng sẽ thiên vị sao?"
Lâu Bất Phàm nói: "Ngữ nhi, hãy nhớ ngươi và đệ đệ của ngươi mới là cốt nhục thân sinh của thành chủ."
Nói xong ông ta nhanh chóng bước tới phía trước, cười nói với hai người: "Thành chủ, ta sẽ đích thân hộ tống Vân thiếu cung chủ trở về. Nếu như Vân thiếu cung chủ bị mất một sợi tóc, ta nguyện ý trả giá bằng mạng sống của mình."
Hạ Hầu Yên Ngữ làm trợ thần, nàng ta hét lên: “A..."
Hạ Hầu Khanh quay người lại.
Hạ Hầu Yên Ngữ rưng rưng nước mắt nói: "Phụ thân, con bị trẹo chân rồi."
Lâu Bất Phàm lập tức sai đệ tử đánh xe ngựa tới: "Thành chủ, ngài đưa Ngữ Nhi trở về trước, ta nhất định sẽ đưa thiếu cung chủ trở về Bách Hoa Cung an toàn."
Hạ Hầu Khanh nhìn nhi nữ của mình bị thương nên chỉ có thể gật đầu.
Hạ Hầu Khanh và Hạ Hầu Yến Ngữ lên xe ngựa về phủ.
Cuối cùng cũng có thể quay lại... tảng đá trong lòng Hạ Hầu Yên Ngữ cũng rơi xuống.
Xe ngựa chạy thẳng một mạch, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phủ thành chủ.
"Đại tiểu thư, đến nơi rồi." Người đánh xe nói.
Hạ Hầu Yến Ngữ ngáp một cái: "Phụ thân, chúng ta tới rồi."
Không có ai đáp lại.
Nàng ta mở mắt ra, ngay lập tức biến sắc.
Trên xe chỉ còn lại một mình nàng ta, Hạ Hầu Khanh đã biến mất từ lâu!
Bách Hoa Cung.
Lâu Bất Phàm đích thân đưa Lăng Vân về, sau khi nhìn thấy các đệ tử ra đón hắn ta xong thì mới rời đi. Lăng Vân trở về Thanh Vân Cung của mình.
Hắn ta vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hạ Hầu Khanh đang đợi trong phòng mình.
Vẻ mặt của hắn ta ngây ngốc.
Hạ Hầu Khanh đang cầm trong tay bức tranh chân dung của Vân Hi.
Lăng Vân siết chặt nắm tay:"Ai cho phép ngài vào đây? Ai cho phép ngài đụng vào đồ của ta?
Trong hành lang đám đệ tử không dám nói một lời.
Những người làm việc trong Thanh Vân Cung đều là những người không biết võ công
Tất cả đều nhìn sang Thánh Nữ đang đứng bên cạnh.
Thánh Nữ vô tội nói: "Ta đánh không lại ông ta.'
Lăng Vân bước nhanh tới giật lại bức chân dung. Hạ Hầu Khanh kiên định nhìn hắn: "Ngươi là ai?
Lăng Vân tức giận nói:"Ta là ai cùng ngươi không liên quan gì đến ngươi! Cút đi!"
Hạ Hầu Khanh nhìn thật sâu vào gương mặt của hắn ta, sau đó đột nhiên ông ta đưa tay tháo mặt nạ của hắn ta xuống.
Hạ Hầu Khanh muốn tháo bỏ mặt nạ của một người thì không có chuyện không tháo được.
Lăng Vân cứ như vậy không kịp chuẩn bị bại lộ gương mặt ra trước mặt Hạ Hầu Khanh.
Đây là một gương mặt vô cùng giống Vân Hi, cũng kế thừa sống mũi và dung mạo của một người khác.
Cảm giác quen thuộc đập vào mắt, Hạ Hầu Khanh cảm thấy tim mình như bị siết chặt, dường như bị một bàn tay vô hình gắt gao nắm chặt.
Ông ta nhìn chằm chằm Lăng Vân không chớp mắt, miệng mở ra rồi lại khép, trong cổ họng không phát ra được một âm thanh nào.
Lăng Vân giật lấy mặt nạ trong tay ông ta rồi quay người đeo lên lại, đồng thời hắn ta cũng cất bước đi ra ngoài.