Chương 2624: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 5
Chương 2624: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 5Chương 2624: Thành Chủ Nhận Nhi Tử 5
Vệ Tư nhìn về phía tức phụ: Có thể nhìn ra?
Tô Tiểu Tiểu khẽ gật đầu.
Nàng không nói là cái này nghiêm trọng mà nói là nghiệm thân.
Chỉ bất quá ngay trước mặt Thành Chủ cùng Vệ Tư, Vân Tuyết vẫn duy trì hình tượng thận trọng của mình chứ không có nói ra hai chữ nghiệm thân mà thôi.
Đây là một cái ngõ cụt.
Tô Tiểu Tiểu ung dung nói: "Ai biết ngươi đưa đại phu là từ nơi nào đến? Mẫu thân, con đi mời Quỷ bà bà, con tin tưởng y thuật của Quỷ bà bà là không một ai có thể chất vấn được."
Cung Chủ siết chặt tay Tô Tiểu Tiểu ngăn nàng lại.
Tô Tiểu Tiểu ngạc nhiên nhìn Cung Chủ: "Mẫu thân?"
Ánh mắt của Hạ Hầu Khanh cũng rơi trên gương mặt của Cung Chủ: "Đã tới nước này mà ngươi còn không chịu nói thật sao?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Hạ Hầu Khanh.
Ánh mắt và ngữ khí mà Thành chủ đang dùng với Cung Chủ hình như không thích hợp?
Hạ Hầu khanh mắt sáng như đuốc nhìn qua Cung Chủ: "Ngươi thà rằng để trên lưng hắn mang danh con hoang cũng không muốn thừa nhận thân thế của hắn sao?"
Nếu lúc trước ông ta còn chưa dám xác định, như Vân Tuyết này cắm một cây gai lại lộ ra toàn bộ chứng cứ mà ông ta muốn.
Cung Chủ mệt mỏi nhắm mắt lại.
Vân Tuyết tuỳ tiện cười một tiếng: "Đúng vậy, Tam muội, hắn là nhi tử nhà ai được ngươi ôm về vậy, ngươi cứ nói ra đi nếu không làm được Thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung thì tốt xấu gì cũng có thể đường đường chính chính làm người dân của đảo Thiên Sơn, dù sao vẫn hơn là bị người ta mắng là con hoang, ngươi cứ nói đi?"
“Ngươi im miệng cho tai"
"Ngươi im miệng cho tai"
Vệ Tư cùng Hạ Hầu Khanh trăm miệng một lời.
"Mọi người đừng ồn ào nữa."
Là giọng nói của Lăng Vân.
Các đệ tử tự động nhường ra một đường đi.
Lăng Vân bước lên trước rồi nói với bốn vị trưởng lão nói: "Mọi người đừng làm khó mẫu thân ta nữa, bà ấy không làm sai gì cả mà người sai là ta, ta không nên có mặt trên đời này, ta sẽ rời khỏi Bách Hoa Cung." Linh Âm biến sắc: "Thiếu Cung Chủ!"
Vệ Tư sải bước đi đến, thân hình cao lớn của ông ấy bảo vệ hắn ta, ông ấy nắm lấy cổ tay hắn ta như một người phụ thân: "Bách Hoa Cung chứa không nổi con vậy phụ thân mang con đi"
Hạ Hầu Khanh nhanh chân bước đến, ông ta bắt lấy cổ tay còn lại của Lăng Vân, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vệ Tư:
"Ngươi muốn đưa nó đi, bổn Thành Chủ đã đồng ý chưa?”
"Chuyện của ta và nhi tư của ta, cần ngươi đồng ý à?"
"Ai là nhi tử của ngươi? Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết chuyện!"
Hai người vì Lăng Vân mà trở mặt trước mặt mọi người.
Vân Tuyết, bốn đại trưởng lão cùng tất cả đệ tử của Bách Hoa Cung đều ngơ ngác.
Tạm thời không đề cập đến tên nam nhân của Cung Chủ vì mới ở chung một thời gian ngắn ngủi nên tính nết như thế nào thì không thể bàn luận.
Nhưng Hạ Hầu Khanh làm Thành Chủ nhiều năm, tính hình hắn như nào mọi người hiểu rất rõ.
Trước kia ông ta là người tuổi trẻ hăng hái nhưng rất dễ kích động, tuổi tác càng lớn thì càng bình tĩnh, kinh nghiệm càng nhiều, ông ta đã rèn luyện được một dáng vẻ không sợ hãi từ lâu rồi, dù trời đất có sập xuống thì ông ta vẫn bình tĩnh ứng phó.
Không có lý do gì lớn mà tự dưng lại nổi giận thì đây là lân đầu.
Vệ Tư: "Ngươi buông tay ra, đừng làm nhi tử của ta bị thương!"
Hạ Hầu Khanh đã hoàn toàn bị chọc giận: "Ngươi cũng buông tay ra! Còn dám nhận bừa nhi tử, bổn Thành Chủ giết chết ngươi!"
Vệ Tư buông tay ra.
Thật sự ông ấy không muốn vô tình làm Lăng Vân bị thương.
Lăng Vân đối Hạ Hầu Khanh lãnh đạm nói: "Ông cũng buông tay ra đi."