Chương 2640: Bảo Vệ, Hành Ha Can Ba 2
Chương 2640: Bảo Vệ, Hành Ha Can Ba 2Chương 2640: Bảo Vệ, Hành Ha Can Ba 2
Tô Tiểu Tiểu bật cười, khẽ hôn lên ba cái đầu nhỏ: "Sao dậy sớm thế?"
Đại Hổ thở dài như người lớn: "Lục thúc ngủ ghê quá, một đêm mà đá cả ba chúng con xuống giường! Ngay cả ông ấy cũng lăn xuống luôn."
Ba đứa trẻ cứ ngủ cùng Vệ Lục Lang thì chẳng bao giờ được tỉnh dậy trên giường.
Tiểu Hổ trở mình, nằm trên giường như con cá ướp muối: 'Búa nhỏ vẫn còn buồn ngủ."
Tô Tiểu Tiểu khẽ nói: "Nương ngủ cùng các con thêm một lúc nữa nha."
Ba đứa trẻ vui vẻ nhắm chặt mắt.
Không thể ngủ được nữa nhưng được nằm bên cạnh nương một lúc cũng cảm thấy tràn đầy sinh lực!
Đại Hổ nói: "Nương, tay người thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu khẽ cười: "Bất cẩn bị đập vào thôi."
Ba đứa trẻ lập tức ôm lấy cổ tay nàng rồi thổi phù phù bên ngoài băng gạc.
Tô Tiểu Tiểu không nhớ mình xử lý vết thương như thế nào, chắc là Vệ Đình bôi thuốc giúp nàng.
Chẳng mấy chốc Vệ Đình đã bế nữ nhi bảo bối đến đây.
Vệ Tiểu Bảo đói bụng rồi.
Đại Hổ và Nhị Hổ ngoan ngoãn đứng lên, chỉ có Tiểu Hổ không chịu, cậu bé chui tọt vào lòng Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình kéo tay cậu ra: "Con bao nhiêu tuổi rồi mà còn giành ăn với muội muội, có biết xấu hổ không?"
Tiểu Hổ giãy giụa như chú cún con bị xách cổ lên: "Không xấu hổi"
Vệ Tiểu Bảo duỗi một bàn chân nhỏ ra.
Sau bữa sáng, Tô Tiểu Tiểu và Cầu lão chuẩn bị cho chuyến đi đến phủ thành chủ.
Vệ Đình không yên tâm nên quyết định đi theo.
"Nàng là phu nhân của ta, ta đưa nàng đến phủ thành chủ khám bệnh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
"Cứ để Tiểu Thất đi đi."
Vệ Tư nói: "Xảy ra chuyện gì cứ để nó chặn đao."
Vệ Dinh:
Cung chủ lo lắng: "Cầu lão là khách khanh trưởng lão của phủ thành chủ, ông ta về đó chữa bệnh cho Hạ Hầu Nghi là chuyện đương nhiên, nhưng phải lấy danh nghĩa gì để đưa Tiểu Tiểu đi cùng đây?”
Cầu lão quay sang nhìn Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt như muốn nói: Thấy chưa? Không phải ta không muốn dẫn người đi cùng, thật sự là không có lý do dẫn người đi mà...
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày, nói: "Nương cứ yên tâm đi, tiền bối cũng đừng lo, tự con khác có diệu kế."
Tô Mạch dặn dò muội muội: "Đi đường cẩn thận."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Muội biết rồi!"
Tô Mạch lấy một lọ hạch đào đã bóc vỏ đưa cho nàng: "Cầm lấy mang lên xe ngựa ăn."
Nhìn thấy hạch đào đã lâu không gặp lại, hai mắt Tiểu Tiểu sáng lấp lánh!
Vệ Đình: Đáng chết! Lại bị Tô Mạch vượt lên trước.
Tô Tiểu Tiểu ôm lọ hạch đào ra khỏi Bách Hoa Cung.
Cầu lão là trưởng bối nên ông ta đi trước.
Vệ Đình kéo rèm ra cho ông ta.
Cầu lão cũng không nghĩ nhiều, giãm lên ghế nhỏ rồi khom người chui vào xe, vừa vào trong, ông ta đờ người ra.
Tô Tiểu Tiểu vừa mở cửa sổ xe ra đã mỉm cười nói: "Tiền bối, quỷ bà bà dẫn ta đến phủ thành chủ có xem như danh chính ngôn thuận không?”
Cầu lão: Có bà ấy dẫn ngươi đi rồi sao còn bảo ta làm gì?
Nha đầu thối chuyên hãm hại người khác!
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình cũng chui lên xe ngay sau đó.
"Bà bà!" Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Nhiếp bà bà.
"Sư phụ, ngài cũng ngồi xuống đi." Vệ Đình nói.
Cầu lão ngồi cũng không được mà không ngồi cũng không xong.
Chân ông ta chậm rãi duỗi ra ngoài.
Nhiếp bà bà uy nghiêm nói: "Ngồi xuống cho tai"
Cầu lão nghiến răng ngồi xuống.
Tô Tiểu Tiểu mím môi, cố đè khóe môi đang nhếch lên.
Nhiếp bà bà nghiêm túc nhìn nàng: "Buồn cười lắm à?”
Tô Tiểu Tiểu vội lắc đầu như trống bỏi: "Không al Không al
Xe ngựa chạy thẳng đến phủ thành chủ. Hôm qua Nhiếp bà bà không di dự tiệc nhưng không có nghĩa bà ấy không biết tin tức gì.